Cẩm Lý không bị khí áp kia dọa sợ, thản nhiên dựa vào gốc cây bên cạnh, lá liễu rủ xuống chạm đến mái tóc ướt nhẹp, anh đường hoàng nhìn thẳng vào Kinh Bắc, hai ánh mắt giao hòa trong không trung.
” Bác sĩ.” Thẻ ngành còn chưa cất đi được Cẩm Lý một lần nữa đưa ra.
” Ngươi là ai?”
” Bác sĩ.” Trẫm nói ngươi không nghe ra? Bị điếc?
” Ngươi là ai?”
” Bác sĩ.” Cẩm Lý kiên nhẫn lặp lại:” Cẩm Lý, là người hẹn ngươi tới bệnh viện trung tâm sáng nay, nhưng ngươi không đến.” Cho nên trẫm tới đây để cắn chết ngươi.
” Cẩm Lý?” Kinh Bắc có chút mờ mịt.
” Ở đây… mau…cứu Kinh ca ca…”
Kinh Bắc còn chưa nhớ ra Cẩm Lý, tiểu cô nương kia đã dẫn người đến. Người nối người, khuôn viên vắng lặng đã tràn đầy ánh sáng, tiếng người xì xào.
Cẩm Lý hơi lật người, đem chính mình dấu vào nơi ánh sáng chiếu không tới.
Kinh Bắc nhìn đám người vừa mới đến, nội tâm cực kì khó chịu vì bị làm phiền.
” Mau đem anh ấy vào nhà thay đồ… bị cảm mất.” Tiểu cô nương lo lắng chạy tới.
Kinh Bắc cực kì chán ghét tiểu cô nương kia, đen mặt. Anh nhìn về phía nơi Cẩm Lý đang đứng:” Ngươi đưa ta đi.”
Cẩm Lý bị điểm tên:”…”
Đã chốn đi để tránh phiền phức rồi… hiện tại chạy còn kịp không?
Thôi, dù sao trẫm cũng phải thay đồ, tiện đường mang theo hắn là được.
Cẩm Lý bước ra từ trong bóng tối, lưu loát cúi người bế bổng Kinh Bắc lên. Cảm giác mất trọng lượng ập tới, Kinh Bắc khó khăn ôm lấy cổ Cẩm Lý, giữ thăng bằng.
” Ngươi…” Giọng điệu lạnh băng mang theo tức giận.
Cẩm Lý không thèm để tâm đến tâm trạng của Kinh Bắc, bế y xuyên qua đám người, khí chất cao lãnh.
” Ngươi thả ta xuống.” Kinh Bắc không thỏa mái.
” Tự đi được?” Trẫm nghe nói thiết lập của ngươi, đứng còn không thể nha.
” Đặt ta vào xe lăn là được.”
” Phiền phức.” Xe lăn bị anh ném ở bên ngoài rồi… hiện tại quay lại, cực kì mất hình tượng nha. Vẫn là bế đi an toàn hơn.
Cẩm Lý không có ý định trở lại lấy xe lăn, Kinh Bắc cực kì mất mặt bị anh bế vào sảnh lớn. Bên trong vẫn còn có rất nhiều nhân vật lớn, định lực cũng được đánh giá rất cao… vậy mà vẫn bị tư thế của Kinh Bắc dọa sợ. Kinh Bắc trong lòng gào thét, ngoài mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt sắc bén uy hiếp những kẻ nhìn qua đây.
” Chỉ đường.” Nhìn bọn họ làm gì… trẫm làm sao biết phòng nghỉ của ngươi ở đâu chứ!
“1005”
” Tầng 10?”
” ừm.”
” Ấn thang máy giúp tôi.” Hai tay đều bận rồi.
Kinh Bắc vươn tay, ấn thang máy.
Cẩm Lý khó khăn lắm mới đưa được người vào phòng, đặt Kinh Bắc ngồi trên ghế.
” Quần áo ở đâu?”
” Không cần, giúp ta lấy điện thoại tới đây.”
” A…” Cẩm Lý nghiêng đầu nhìn Kinh Bắc:” Tôi lại không phải người hầu của anh.” Chưa ai dám ra lệnh cho trẫm đâu.
Cẩm Lý bỏ mặc Kinh Bắc, tự mình tìm quần áo thoải mái để thay.
” Tới lượt anh… a…” Cẩm Lý thay xong quần áo, lúc này mới nhớ đến Kinh Bắc còn đang mặc áo ẩm bên ngoài, Cẩm Lý mang theo một bộ đồ, trở ra ngoài.