Nằm một lúc, càng lúc càng buồn chán, Vu Yên Nhi nhẹ nhàng thoát khỏi tay Kiến Nhất, lén lút ôm điện thoại xuống dưới nhà.
Ra ngoài hiên nhà, Vu Yên Nhi mở điện thoại gọi điện về cho mẹ, ở bên Úc đã tám giờ sáng, chắc hẳn bố mẹ cô cũng đã thức dậy.
Sau hai tiếng đổ chuông, mẹ Vu cũng bắt máy, giọng nói có chút gấp gáp: “Nhi Nhi, sao con gọi cho mẹ giờ này? Có phải có chuyện gì rồi không?”
Lâu rồi nghe lại giọng mẹ, Vu Yên Nhi mỉm cười trong nước mắt, từ từ lên tiếng: “Mẹ đang làm gì?”
“Mẹ đang nấu bữa sáng, còn con? Giờ này sao không ngủ?”
Dù không biết được mẹ nói thật hay nói dối nhưng Vu Yên Nhi lại cảm giác rất an lòng: “Con mới thức dậy”
Bên đầu dây bên kia im lặng, Vu Yên Nhi nghe loáng thoáng được tiếng bố cô hỏi mẹ là đang nói chuyện với ai, biết được bố mẹ vẫn đang ở bên cạnh nhau, Vu Yên Nhi cắn chặt môi bật khóc trong hạnh phúc.
Sau vài giây im lặng, mẹ Vu lần nữa cất tiếng: “Nhi Nhi, bố ở đây, con có muốn nói chuyện với bố không?”
“Được ạ” Vu Yên Nhi lau nước mắt, cảm xúc dần bình ổn trở lại.
“Nhi Nhi, là bố đây” Giọng bố Vu qua điện thoại vô cùng thoải mái vui vẻ: “Nhi Nhi, khoảng thời gian không có con ở đây, bố mẹ đã suy nghĩ rất kỹ, bố mẹ chỉ có con là tài sản quý giá nhất, nên bố mẹ đã thỏa thuận sắp xếp công việc chuyển về nước chậm nhất trong năm tới, con đừng lo lắng gì cả, cứ an tâm học hành đi nhé”
Vu Yên Nhi sững sờ trước kế hoạch của bố mẹ, trong lòng vui đến mức tim nhảy tưng tưng, vẫn cứng miệng đáp: “Đừng nói với con những lời không có căn cứ, đợi bố mẹ làm được hãy nói”
Sau cuộc trò chuyện dài dòng qua điện thoại, Vu Yên Nhi mang tâm trạng phấn khởi trở vào nhà. Trong không gian yên tĩnh, thấp thoáng phát ra tiếng Thanh Mai, Vu Yên Nhi lần theo tiếng nói đi vào bếp.
Vu Yên Nhi đứng ở ngoài nghe thấy tiếng Thanh Mai cãi nhau trong điện thoại, tuy rất nhỏ nhưng thỉnh thoảng lên giọng. Vu Yên Nhi đưa mắt nhìn, Thanh Mai đang cực kỳ tức giận, ly nước trong tay như sắp bị cô ta bóp bể.
“Có mỗi chuyện cưỡng bức con bé mười mấy tuổi cũng không được thì câm miệng lại đi. Anh lắm lời thế làm gì, mau tìm người khác đến giúp tôi”
Vu Yên Nhi khẽ mỉm cười, bấm dừng cuộc ghi âm trên điện thoại, bước vào trong đối diện trực tiếp, Thanh Mai vừa thấy cô đã luống cuống tắt điện thoại, mắt đảo lia lịa. Vu Yên Nhi thư thả nhìn Thanh Mai, cố ý hỏi: “Chị lại muốn tìm người cưỡng bức tôi?”
“Em nói gì vậy, sao chị có thể làm vậy?” Thanh Mai tươi cười nói, nụ cười kiêu ngạo khác hẳn lúc có mặt người khác.
“Ồ, dù chị có làm, tôi cũng chẳng sợ đâu. Bởi vì…” Vu Yên Nhi mỉm cười ẩn ý, biểu cảm thách thức: “Tôi có Kiến Nhất, chị có một con số không. Chị cứ từ từ mà chờ đợi, tôi còn nhiều sự bất ngờ để tặng cho chị lắm”
Nói rồi Vu Yên Nhi quay lưng đi, để lại một nụ cười tự đắc cho Thanh Mai đang trợn mắt giận dữ nhìn theo.
Vu Yên Nhi vừa đến chân cầu thang đã chạm mặt Kiến Nhất, anh bỗng kéo cô ôm vào lòng, lo lắng hỏi: “Không ngủ được sao?”
Vu Yên Nhi vòng tay ôm thắt lưng Kiến Nhất, áp tai lên ngực anh, vờ ũ rũ nói: “Em thấy trong người khó chịu”
Kiến Nhất sờ tay lên trán kiểm tra nhiệt độ cho Vu Yên Nhi không có dấu hiệu sốt, anh ân cần xoa lưng cô, tay còn lại giữ đầu cô trên ngực mình.
Từ trong phòng bếp nhìn ra chứng kiến từ đấu đến cuối, điện thoại trong tay Thanh Mai bị bóp chặt hỏng cả màn hình. Cô ta tức đến thở dốc, hai mắt giận dữ như bốc lên ngọn lửa đỏ đang cháy hừng hực.