Thiếu niên áo vàng kia cười nói:
– Ma Tôn, ngươi đừng vội hù dọa hắn. Hắn đã từng nhận được qua chỗ tốt của ta, coi như là nửa truyền nhân của ta, huống chi ta và ngươi là thân phận bực nào, há có thể cùng một vãn bối gây sự?
– Nói như vậy, ngươi mới vừa rồi là cùng hắn nói giỡn rồi?
Chiến Thiên Ma Tôn gãi gãi đầu lộn xộn, thử dò xét nói.
Thiếu niên áo vàng cười ha ha, không khỏi đắc ý nói:
– Dĩ nhiên! Lấy thân phận của ta, há có thể cùng một tiểu bối oán khí? Ta đã thật lâu không có nói giỡn, nhìn ta mới vừa rồi đem hắn hù sợ. Đúng rồi, Chiến Thiên Ma Tôn, ngươi mới vừa rồi cũng là đang nói đùa, không thật sự muốn đem hắn cắt miếng nghiên cứu a?
Chiến Thiên Ma Tôn nhìn Giang Nam, phẫn nộ nói:
– Đây là tự nhiên, ta là thân phận bực nào…
Dứt lời, ánh mắt của hắn lưu luyến rơi vào trên đầu Giang Nam.
– Người này cũng không phải nói giỡn, tuyệt đối là thật muốn đem ta cắt miếng nghiên cứu!
Giang Nam thấy ánh mắt của hắn, không khỏi rùng mình một cái, thầm nghĩ.
– Nữ nhân kia không dám tự mình tới lấy pháp bảo của nàng, nhưng muốn chúng ta đi hỗ trợ. Bất quá Ứng Long Đại Thế Giới thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa cao thủ xuất hiện lớp lớp, ta và ngươi hai người nếu như mạnh mẽ xông đoạt bảo mà nói, nhất định sẽ bị phát hiện. Nếu đối mặt vô số Long Thần vây công, cũng khó có thể lấy.
Thiếu niên áo vàng trầm ngâm chốc lát, ý vị thâm trường nói:
– Nếu như có thể có một vị Long Tộc đệ tử làm nội gian, dẫn chúng ta lẫn vào nơi đó, vậy thì dễ dàng rất nhiều.
Chiến Thiên Ma Tôn nháy mắt mấy cái, ha hả cười nói:
– Ứng Long Đại Thế Giới cao thủ đông đảo, trong đó không thiếu Long Chủ Long tôn, bị bọn họ quấn lên đúng là để cho người đau đầu. Bất quá, chúng ta đi nơi nào tìm Long Tộc đệ tử?
Ánh mắt hai người đồng loạt rơi vào trên người Giang Nam, Giang Nam làm như không thấy, cười nói:
– Hai vị tiền bối, nếu như không có chuyện tình gì khác, vãn bối cáo lui. Vãn bối trong nhà có cháy, còn vội vả đi cứu hỏa.
Thiếu niên áo vàng cười lạnh một tiếng, Chiến Thiên Ma Tôn lập tức nhe răng cười nói:
– Cắt miếng…
– Ta làm là được chứ gì!
Giang Nam cắn răng nói.
– Này còn không sai biệt lắm.
Chiến Thiên Ma Tôn ha hả cười nói:
– Ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, coi như là đầm rồng hang hổ cũng có thể bảo vệ bình an, sẽ không để cho ngươi nửa điểm tổn thương.
Giang Nam bất đắc dĩ, chỉ đành phải cùng bọn họ lần nữa trở về Ứng Long Đại Thế Giới, Chiến Thiên Ma Tôn hiển nhiên là không có buông tha cho nghiên cứu Giang Nam, như cũ đang không ngừng hỏi Giang Nam rốt cuộc là động tay chân gì.
– Ma Tôn, ta cũng không có phá giải trận pháp của ngươi, chẳng qua là ở trên cơ sở trận pháp của ngươi thêm chút cải biến.
Chuyện này cũng là một việc Giang Nam có chút đắc ý, cười nói:
– Ngươi ở trong đầu Chiến Minh cự thú để lại một viên kim cầu, phía trên kim cầu chính là một đại trận cực kỳ phức tạp, trận pháp này thời thời khắc khắc đều vận chuyển, không ngừng để cho kim cầu lớn mạnh. Có đúng hay không?
Chiến Thiên Ma Tôn gật đầu cười nói:
– Đây là chỗ ta đắc ý, kim cầu là tinh thần lạc ấn của ta, mặc dù Chiến Minh cự thú đầy đàn đời sau, trong đầu cũng có kim cầu mới, như cũ là pháp bảo của ta, bị ta khống chế. Hơn nữa, người khác căn bản không cách nào diệt trừ dấu vết của ta, nếu mạnh mẽ lau đi, dấu vết của ta sẽ nổ tung, đem đại não của Chiến Minh cự thú tạc toái!
Giang Nam cười nói:
– Cho nên ta vẫn không nhúc nhích dấu vết của ngươi, mà là đem dấu vết trận pháp trên kim cầu thêm chút cải biến, trận pháp này là dấu vết hướng trong kim cầu rót năng lượng vào, trải qua ta cải biến, biến thành từ kim cầu dấu vết lấy ra lực lượng. Tòa trận pháp này, rất nhanh liền đem dấu vết kim cầu của ngươi lấy ra không còn, Chiến Minh cự thú tự nhiên không còn bị ngươi khống chế. Trận pháp của ngươi ta phá giải không được, bất quá ta có thể mượn lực lượng trận pháp tới xóa dấu vết đi.
Chiến Thiên Ma Tôn trợn tròn mắt, qua một hồi lâu từ từ phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói:
– Thì ra là như vậy, ngươi là mượn trận pháp của ta tới phá giải dấu vết của ta, nói như vậy ta cũng không tính là mất mặt…