“Đa tướng quân, ngài yên tâm, chỉ cần ta có thể trở thành đại hãn, cho dù ở nơi nào, ta đều sẽ hết lòng trung thành với Hoa Hạ”.
Đa Đoạt khẽ gật đầu.
“Được lắm, vương gia Hốt Giác quả nhiên là người thông minh, không giống Bái tướng vô sỉ kia, vậy mà bảo ta giết ngươi, lập ông ta làm đại hãn, nhưng trước giờ người Trung Nguyên ta lấy chuyện trung thực giữ chữ tín, tôn trọng hiệp ước đồng minh làm nhiệm vụ của mình, sao ta có thể làm ra loại chuyện đó, vì vậy ta giúp ngươi… tiêu diệt cửu tộc của ông ta rồi”.
Toàn thân Hốt Giác không nhịn được run cầm cập.
“Cảm ơn… Đa tướng quân tin tưởng, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài”.
“Tốt, trước mắt Khoa Nhĩ Mạn như rắn mất đầu, lòng người tan rã, chuyện quan trọng nhất chính là mau chóng lựa chọn ra đại hãn mới, ta rất coi trọng ngươi, nhưng có thể ngồi lên vị trí này hay không, vậy phải xem bản thân ngươi rồi”.
“Đa tướng quân, ngài nói xem, ta phải làm như thế nào?”
“Mặc dù ngươi là hoàng tộc của Khoa Nhĩ Mạn, nhưng dù sao ngươi cũng phản bội đại hãn, e rằng có rất nhiều người không phục ngươi, vì vậy ngươi phải làm chút gì đó để cho dân chúng Khoa Nhĩ Mạn nhìn thấy mới được”.
“Đa tướng quân, ý của ngài là?”
“Dẫn binh cứu viện Đột Quyết Tư Thản và Khải La Can Đạt, ngài có thể nói với tất cả mọi người, ngài không hề phản bội đại hãn, ngài chỉ không muốn có càng nhiều bách tính bị cuốn vào chiến tranh, ngài chính là đấng cứu thế của Khoa Nhĩ Mạn, quang minh chính đại trở thành đại hãn…”
“Nhưng…nhưng ta dẫn binh mất bao lâu như vậy, bọn họ sẽ tin ư?”
“Bọn họ tin hay không không quan trọng, quan trọng là…ngài có thể đưa ra một lí do đáng tin”.