“Đúng vậy.”
Tô Thanh hơi mừng rỡ, “Ba ngày sau được không?”
915.48
“Ngày mai ta muốn đưa Tô Thanh ra ngoài chơi.”
Cảnh Thừa vừa đi luyện kiếm về đã nghe thấy Đường Quả nói vậy.
Chàng vẫn luyện kiếm trong khoảng thời gian như cũ, nhưng có một điểm khác biệt là, lúc trước luyện kiếm, quan sát chàng chỉ có cung nhân phục dịch, còn hiện tại, chỉ cần bệ hạ nhà chàng rảnh rỗi, nàng sẽ đến ngắm chàng luyện kiếm.
Lúc trước, cung của chàng chẳng có trà nhài, còn hiện tại trà hoa gì cũng có.
Lúc trước, chàng luyện kiếm là vì thích. Múa kiếm khiến chàng vô cùng thoải mái. Nếu không có kiếm, trong cung điện lạnh lẽo này, thật sự rất nhàm chán. Hiện tại, đó không chỉ là sở thích của chàng nữa. Có một người rất quan trọng với chàng ở bên cạnh ngắm chàng.
Bệ hạ của chàng sẽ cong mắt cười với chàng và nói, “Chàng múa kiếm đẹp lắm.”
Vì một câu nói ấy mà các chiêu thức của chàng từ đơn giản trở nên rườm rà hơn, không chỉ thực dụng mà còn phải dễ nhìn.
Mỗi lần quay đầu lại, chàng đều thấy được đôi mắt sáng vô cùng kia, bên trong đó chỉ chiếu ra hình bóng của chàng.
“Bệ hạ nói với thần thế này là sợ thần hiểu lầm gì à?” Cảnh Thừa đưa kiếm cho cung nhân, không vội về chỗ mà đứng trước mặt cô, hơi cúi người xuống.
Đôi mắt chàng nghiêm túc nhìn cô, khoảng cách của hai người rất gần. Đường Quả cũng nhìn thẳng chàng, khóe môi khẽ cong, “Đúng vậy.”
“Đã rõ.” Trong mắt Cảnh Thừa cũng là ý cười. Chàng giơ tay lên giữ lấy cằm Đường Quả, thấp giọng, “Đương nhiên thần tin bệ hạ, nhưng người đầu tiên đi du ngoạn với bệ hạ lại không phải thần, thật đáng tiếc.”
“Vậy hoàng phu muốn thế nào?”
“Muốn thế này…”
Đường Quả không kịp phản ứng, môi cô đã bị bao trùm bởi ấm áp. Trong mắt cô hơi bất ngờ, nhưng không kinh ngạc, cũng không hoảng hốt.
Nhưng cung nhân đứng xung quanh lại vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng suy nghĩ loạn xạ. Ôi trời ơi, hoàng phu thật to gan, dám giữ cằm nữ hoàng, còn hôn môi nữ hoàng.
Đại tổng quản sắp run thành cái sàng, hóa ra bệ hạ thích thế này.
Bà có thể chắc chắn bệ hạ không tức giận chút nào, ngược lại còn thích hoàng phu làm thế.
“Bệ hạ, lúc này bệ hạ nên nhắm mắt lại.” Cảnh Thừa mở mắt ra, nhận thấy bệ hạ nhà mình cũng đang mở to mắt nhìn mình, bên tai hơi đỏ lên.
Nhưng chàng cũng không có ý định cứ thế buông ra. Hương vị của bệ hạ còn ngọt ngào hơn nhiều so với tưởng tượng của chàng.
Đường Quả nghe theo chàng, ôm lấy cổ chàng, “Được, nghe chàng, ta nhắm mắt đây.”
Đại tổng quản: “…” Lúc này đi còn có kịp không? Bà thật sự không nghe thấy gì hết.
Hoàng phu to gan, bệ hạ cũng thật dung túng.
Không cần nghi ngờ gì nữa, hoàng phu mới là người trong lòng bệ hạ.
Hệ thống: Quen rồi. Vô nghĩa, vô nghĩa, trốn thôi, trốn thôi.
Tự dưng cảm thấy làm một hệ thống độc thân cũng hơi tịch mịch.
Rất lâu sau, Cảnh Thừa thả Đường Quả ra, hơi tiếc nuối: “Còn mấy tháng nữa bệ hạ mới trưởng thành.” Nếu không phải thế, chàng có thể làm nhiều hơn chút.
Hiện tại chàng rất muốn nhanh chóng chiếm hữu nữ hoàng của chàng.
Hệ thống: Chậc chậc chậc.
“Không cần vội, mấy tháng sẽ qua nhanh thôi.” Đường Quả đẩy Cảnh Thừa ra, tay đặt sau lưng chàng, có hơi ướt, “Đi tắm trước đi, thay bộ đồ khác, để lâu sẽ lạnh.”
“Được. Ta đi ngay, bệ hạ chờ ta.”
Ngày hôm sau, theo như lời hẹn của Tô Thanh, Đường Quả bãi triều xong lập tức đưa Tô Thanh xuất cung đi chơi.
916.49
Ngoại trừ Đại tổng quản ra, bên cạnh Đường Quả còn có bốn người nữa, đều là cao thủ trong cao thủ.
Hai người giả làm người thường, cùng đi một chiếc xe ngựa.
Ánh mắt Tô Thanh cũng không buồn như khi trong cung mà có thêm mấy phần ý cười.
“Xem ra đã để chàng nhịn gần chết rồi.”
Tô Thanh vội vàng nói, “Không phải, trong cung có bệ hạ, làm sao có thể thế được. Chỉ đơn giản là lần này bệ hạ xuất cung cùng Tô Thanh nên Tô Thanh mới vui hơn.”
“Vậy sau này trẫm có rảnh sẽ đưa chàng đi chơi, được không?” Khóe môi Đường Quả cong lên một nụ cười nhợt nhạt, nhu hòa trong mắt cô khiến Tô Thanh sững sờ.
Y chắc chắn, nữ hoàng nói câu này tuyệt đối không phải để lừa y. Chắc chắn sau này cô rảnh rỗi sẽ dẫn y ra ngoài chơi.
Nhớ đến mục đích hôm nay, y vội vàng xua đi cảm xúc khác lạ và phức tạp trong lòng.
“Tô Thanh cầu còn không được. Bệ hạ cam kết như thế là may mắn của Tô Thanh. “
“Chàng thích đàn, thích vẽ, hẳn là cũng thích cảnh đẹp ngoài cung. Về sau trẫm cùng chàng đi khắp thiên hạ, nhìn hết cảnh đẹp, nếm hết mỹ thực, thế nào?”
Tô Thanh ngẩn người, “Có bệ hạ đi cùng, đương nhiên là tốt rồi.” Làm sao y có thể chứ?
Xem đi, chỉ mấy tháng thôi, bệ hạ đã quên Nam Vân Xuyên, để ý đến y. Đây chính là tâm đế vương.
Chữ tình với đế vương, không đáng giá để nói.
Nam Vân Xuyên hiện tại cuồng si như thế, y không tin nữ hoàng không biết. Nàng ta là nữ hoàng, là bệ hạ của Tây Thánh, muốn biết gì đó không phải dễ dàng hay sao?
Nghĩ vậy, y vô thức hỏi, “Bệ hạ có còn nhớ Vân Xuyên không?”
Vừa hỏi xong, y có hơi ảo não.
Vì sao cứ mỗi lần nghĩ đến là y lại hỏi. Đây vốn là người không cần phải nhắc đến.
Y chú ý biểu cảm của nữ hoàng, nhận ra rằng vừa hỏi xong, ý cười trong mắt nữ hoàng biến mất.
Cô hơi phất tay lên, hỏi lại, “Chàng nhắc đến chàng ấy làm gì?”
“Tô Thanh không nên.” Lẽ ra y không nên biết chân tướng cái chết của Nam Vân Xuyên. Nữ hoàng tuyên bố hắn chết bệnh, vậy thì hắn đã chết bệnh.
Mắt Tô Thanh cụp xuống. Y nói, “Vân Xuyên còn sống có giao tình không tệ với Tô Thanh. Mấy tháng trước, bệ hạ trước mặt Tô Thanh thường xuyên nhớ đến Vân Xuyên dưỡng bệnh ngoài cung. Bây giờ bệ hạ đối xử với Tô Thanh tốt như thế này, cũng không khác lắm so với Vân Xuyên ngày trước.”
“Ý chàng là, chàng muốn hỏi trẫm để ý đến Vân Xuyên hay là chàng, đúng không?”
Tô Thanh thấy nữ hoàng không tức giận, thừa nhận, “Đúng vậy. Tô Thanh không muốn thành thế thân của Vân Xuyên. Nếu như bệ hạ vì Vân Xuyên mà đợi Tô Thanh, Tô Thanh hổ thẹn.”
Giọng điệu nữ hoàng như trầm xuống, “Vân Xuyên, qua rồi.”
Tiếng than nhẹ khiến Tô Thanh không biết nên tiếp tục đến đề tài này thế nào. Y nhận ra, khi nữ hoàng nhắc đến Nam Vân Xuyên, trong mắt nàng chỉ có tiếc nuối, không phải căm hận.
Y có phần khó hiểu. Y nhớ, Nam Vân Xuyên phản bội nữ hoàng, nữ hoàng không tru sát, đây đã là bao dung lớn nhất của đế vương.
Y hỏi câu kia, thật đúng là ngu xuẩn.
“Tô Thanh, trẫm muốn nghe chàng đánh đàn.”
Tô Thanh vội vàng lấy cổ cầm ra, nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, đàn một ca khúc hợp tình hợp cảnh.
917.50
Thỉnh thoảng y liếc sang nhìn biểu cảm của nữ hoàng, nhận ra nàng ta thật đúng là đang hưởng thụ âm thanh từ đàn của y. Y cũng nhận ra, nữ hoàng với y thật sự khác với Nam Vân Xuyên.
Đối với y, nữ hoàng đa phần là tán thưởng, nói cách khác là thưởng thức tài nghệ của y.
Còn trước mặt Nam Vân Xuyên, nàng thường xuyên bị chọc cười bởi mấy câu chuyện nhỏ của hắn, dù nụ cười rất nhạt.
Tô Thanh ngẩn người. Hóa ra bệ hạ cũng không nảy sinh tình cảm với y, chỉ vẻn vẹn là thưởng thức tài nghệ của y, còn có mấy phần thương tiếc.
Nhìn chung, trong hậu cung, có thể nói chuyện với bệ hạ cũng chỉ có y và Nam Vân Xuyên.
Có lẽ, bệ hạ cũng chưa chắc đã có gì với Nam Vân Xuyên. Nàng ta nguyện ý ở chung với bọn hắn vì cả hai khác biệt, vì cả hai “thật lòng”. Nàng ta cho ân điển, sủng ái, tin tưởng và cho bọn hắn địa vị siêu phàm hơn người.
“Dừng đi. Tô Thanh, tiếng đàn của chàng loạn rồi.”
Tô Thanh cả kinh, phát hiện ra y đã thất thần nhấn sai âm, nhanh chóng dừng lại, “Bệ hạ thứ tội.”
“Đừng cứ hơi một tí là xin thứ tội. Ra ngoài chơi nào cần quy củ như thế.”
Tô Thanh vội vàng cười nói, “Vâng.”
Y hơi hiểu ra, nữ hoàng là một người cô độc. Y và Nam Vân Xuyên là hai người biểu hiện thật lòng nhất trong hậu cung nên nữ hoàng mới đối xử tốt với cả hai.
Nữ hoàng, không nảy sinh tình cảm với bọn hắn.
Nam Vân Xuyên phản bội, nữ hoàng đau khổ, hẳn là thất vọng.
Người mà nàng nghĩ đối xử thật lòng với nàng vậy mà lại phản bội nàng. Nàng không gϊếŧ, còn thành toàn, đây là nể tình cũ.
Có lẽ nữ hoàng thật sự không chú ý Nam Vân Xuyên ngoài cung thế nào.
Tô Thanh đột nhiên có một cảm giác nói không ra lời, đến khi xe ngựa lảo đảo, y mới tỉnh lại.
“Bệ hạ, chuyện gì xảy ra vậy?” Trên mặt y cảnh giác, nhưng nội tâm vô cùng bình tĩnh.
Người y an bài đến rồi.
Hết thảy những chuyện hôm nay đều là y an bài.
Y không muốn dây dưa với nữ hoàng thêm nữa. Nữ hoàng có thể động lòng với y, rất tốt. Y đang tính kế nữ hoàng, y sợ vì nữ hoàng tốt mà vứt bỏ trái tim mình, sẽ trở nên giống Nam Vân Xuyên, trở thành một kẻ điên cuồng cả ngày loay hoay với đống đồ cũ.
Đường Quả nhìn Tô Thanh “lo lắng”, an ủi, “Không cần sợ, không sao đâu.”
Cô vén rèm lên, đi ra ngoài.
Tô Thanh cũng vội vàng ra ngoài. Tình huống hiện tại là, tất cả đã bị vây quanh, đâu đâu cũng là người áo đen che mặt.
Bốn cao thủ Đường Quả mang theo đang đánh nhau với người áo đen.
Cao thủ chỉ có bốn, mà bên kia cộng lại ước chừng hai mươi mấy người.
Đại tổng quản không thể không tự thân ra trận đối phó với thích khách.
Nhưng năm người so với hơn hai mươi người không ăn thua.
Thấy Đường Quả và Tô Thanh đi ra, mấy người áo đen liếc nhau, giơ kiếm lên đánh đến vị trí của Đường Quả.
Lập tức, Đường Quả rút bội kiếm ra, đứng lên chiến đấu với bọn chúng.
Tô Thanh có bối cảnh tinh thông cầm kỳ thi họa từ nhỏ, không biết võ công. Ít nhất, bề ngoài thì Tô Thanh không biết võ công. Vì thế, Đường Quả vừa kéo Tô Thanh, vừa đối phó với thích khách.
Hệ thống ở một bên xem Đường Quả diễn kịch, không thể không mở miệng khen: [Ký chủ đại đại, cô diễn càng lúc càng giống, rõ ràng có thể một kiếm khóa cổ, vậy mà cứ cố tình chật vật. Nếu không phải tôi biết trước, tôi còn tưởng là cô sắp toi đến nơi.]
“Thống tử, dạo này mi nhàn quá nhỉ.”