Cũng vì dã tâm hắn quá lớn, khi Thôi Càn Hữu mời Sa Đà bộ ra khỏi Kim Sơn, dởi về Cu Diên hải phía đông, Chu Tà Tận Trung bèn vui vẻ nhận lời, dẫn theo mười vạn tộc người rời khỏi Kim Sơn mà bộ tộc họ đã sống hết bao đời kiếp, đế đến ***ng Cư
Diên Hải có cò xanh tươi tốt. Chu Tà Tận Trung không lúc nào không mong quân Đường xuất binh Hồi Hột. Giờ khắc đó chính là cơ hội của người Sa Đà đà đến.
Chính vì trong lòng hắn nôn nóng, lẩn này quân Đường bắc chính, hắn đà thể hiện tích cực nhất, quân đội toàn tộc hắn đều dốc hết ra.
Hai người đi vào p hòng, cùng khom người thi lễ: “Tham kiến Thôi đô đốc!”
Thôi Càn Hữu cũng là bạn bè lâu năm với hai người họ rồi, bèn cười ha hả nói: “Hai vị đà lâu không gặp, mau mời ngồi!”
Ba người cùng ngồi xuống, Thôi Càn Hữu hôi A Bố Tư, “Đồ La bộ tiến triển thế nào rồi? Có khai chiến với Khả Sát hẳn quốc không?”
A Bố Tư khom người nói: “Đa tạ Thôi đô đốc đà quan tâm, mùa thu năm ngoái bọn ta có đánh một trận cùng người Cát Sát. Song phương cân sức cân tài. Nhung người Cát Sát đồng ý sẽ giao lưu vực sông Ural cho bọn ta. Hai bên đà ký kết hiệp định đình chiến, chuẩn bị lẩn này sau chiến dịch Hồi Hột. Bọn ta sẽ chính thức di dời về phía tây.
Nói đến đây, A Bố Tư thờ dài, xong lại tiếp tục: “Có lẽ do ta trường kỳ sinh sống tại Đại Đường, ta đà thuyết phục tộc dân dần dần bò cuộc sống du mục, sẽ định cư canh tác…”
Hắn nói đến đây, Chu Tà Tận Trung không khôi hừ một tiếng từ trong mũi, hắn quả thật khinh khi A Bố Tư. Hắn lại có thể bỏ du mục chuyển sang canh nông. Dù cho tiếng của Chu Tà Tận Trung rất bé. Nhưng A Bố Tư vẫn nghe rõ, hắn không khỏi thầm cười tên do trường trẻ tuổi ngai xuẩn này! Thế mà lại nhìn không thấu dụng ý của Lý Khánh An. Lý Khánh An muốn diệt Hồi Hột. Có cẩn thiết để họ đến giúp ư?
Tiếc thay cho cốt Đốt Chi cả đời khôn ngoan, nhung cuối cùng lại không chọn đúng người thừa kế, người Sa Đà sẽ bị diệt vong trong tay tên Chu Tà Tận Trung này thôi.
Hắn cử vờ như không nghe thấy, tiếp tục báo cáo kế hoạch tiến công người Cát Sát của Đồng La bộ cho Thôi Càn Hữu. A Bố Tư đà sáu mươi tuổi, hắn sảo quyệt như một con lào hồ ly, hắn biết Khả Sát hẳn quốc thầm ủng hộ người Hồi Hột, đó là mối uy hiếp lớn với Hà Trung Đại Đường và Toái Hiệp, cho nên Đại Đường nhất định sẽ cẩn chiến lược đồng minh với hắn, tạo áp lực sau lung Khả Sát hẳn quốc, để khắc chế uy hiếp của Khả Sát hẳn quốc với Toái Hiệp, đồng thời hắn cũng thuyết phục tộc dân bỏ du mục, chuyển sang làm dân tộc canh nông. Như thế này sẽ có thể làm tan biến cảnh giác của quân Đường với dân tộc du mục, từ đó sẽ ủng hộ họ đi đến cường mạnh.
Mục tiêu của A Bố Tư là kiến lập Đồng La hẳn quốc, dùng thời gian năm mươi năm hay một trăm năm để thay thế Khả Sát hẳn quốc, muốn thực hiện hùng tâm dựng quốc thì quan trọng nhất vẫn là được Đại Đường ủng hộ.
Từ khi chiếm lĩnh được lưu vực Ural, tầm nhìn của A Bố Tư lại càng trờ nên rộng rãi hơn, hắn biết thiên hạ mênh mông, hắn biết phương tây còn có đất đai rộng lớn, họ không nhất thiết phải tranh giành phương đông cùng Đại Đường.
Nghe xongbáo cáo của A Bố Tư, Thôi Càn Hữu gật gật đầu. Cười cười nói với hắn: “Lẩn này ngươi đích thân dẫn quân đến là rất ư đúng đắn, ta vừa nhận được mật lệnh của thượng tướng quân, rất có khả năng lẩn này thượng tướng quân sẽ thân chinh chiến dịch Hồi Hột, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp ngươi được gặp thượng tướng quân, ta nghĩ thượng tướng quân nhất định sẽ nguyện ý nói chuyện cùng ngươi.”
A Bố Tư đại hi, nếu như mình có thể đích thân nói chuyện cùng Lý Khánh An, nhất định sẽ có ỷ nghĩa trọng đại cho phát triển của Đồng La bộ, hắn lập tức đứng dậy khom người thi lễ. “Vậy ta xin nhờ đô đốc có thé an bài cho bọn ta.”
Lúc này, Chu Tà Tận Trung ở bên cạnh cũng không kiềm nổi hôi: “Thôi đô đốc, vậy thượng tướng quân có nguyện ý giao Hàn Dĩ Đóa Bát Lí cho Sa Đà bộ không?”
Thôi Càn Hữu nghe hắn tự thổ lộ tâm tư, không khôi khôn ngoan cười, “Chu Tà
Tướng quân, tính tình của thượng tướng quân chắc ngươi cũng hiểu, luận công hành thưởng, người Sa Đà muốn ó Hàn Dĩ Đóa Bát Lí, được, nhung nhất phải thể hiện rõ sự anh dũng của các ngươi, dù hết sức mình đánh bại quân Hồi Hột. Chi cẩn các ngươi lập hạ đại công, cho dù các ngươi không mờ miện, thì thượng tướng quân cũng sẽ giao Hàn Dĩ Đóa Bát Lí cho người Sa Đà.”
Chu Tà Tận Trung mừng ra mặt, hắn vạn phần cảm tạ nói: “Dũng sĩ Sa Đà nguyên tận trung sống chết vì thượng tướng quân.”
Thôi Càn Hữu khoát khoát tay, lại cười nói: “Giờ vẫn cHứa phải là lúc biểu đạt lòng thành, hãy nghe ta nói mấy mệnh lệnh của thượng tướng quân đã.”
Hai người họ lập tức ngồi thẳng lung, Thôi Càn Hữu từ từ nói: “Lẩn này các ngươi hỗ trợ tác chiến, triều đình sẽ không các phong thưởng gì cho các ngươi, đới với quân Đồng La, triều đình sẽ ủng hộ các ngươi đối khán với hẳn quốc Khả Sát. Đấy coi như là bù đắp cho các ngươi, có vấn đề gì không?”
A Bố Tư lập tức trả lời: “Không thành vấn đề!”
Thôi Càn Hữu lại quay sang nói với Chu Tà Tận Trung: “Triều đinh sẽ phong thưởng ruộng đất cho người Sa Đà, nhưng cái khác sẽ không có thêm, Chu Tà tướng quân có vấn đề gì không?”
Chu Tà Tận Trung do dự một lát hỏi: “Vậy như trâu bò dê ngựa…”
“Đó là điều ta muốn nói rõ với các ngươi, trâu bò dê ngựa của người Hồi Hột và nhân khẩu đều sẽ toàn bộ thuộc về sờ Hữu của quân Đường. Lẩn này bắc chinh, dân chúng quân Đường nhà nhà hộ hộ đều có góp tiền góp lương, cho nên chiến lợi phẩm sẽ phải phân cho dân chúng Đại Đường, sẽ không nghĩ đến thưởng cho các ngươi.”
Thôi Càn Hữu chăm chú nhìn Chu Tà Tận Trung nói: “Nếu người Sa Đà thấy phong thưởng không công bằng, các ngươi có thể khôngtham chiến.”
Chu Tà Tận Trung cúi đầu trầm tư một lúc, bèn nói: “Đoạt chiến lợi phẩm vốn vẫn là truyền thống của người Sa Đà, nếu như bọn ta bò chiến lợi phẩm, vậy bọn ta sẽ phải lấy mục trường phì nhiêu. Ta hi vọng thượng tướng quân có thé suy nghĩ yêu cầu của bon ta.”
Trong mắt Thôi Càn Hữu lóe qua sát cơ lạnh lùng, nhưng chi trong chốc lát thì tan biến, hắn nhàn nhạt nói: “Ta vừa rồi đà nói rồi. Triều đình nhất định sẽ cho người Sa Đà đất đai mục trường để tường thưởng, nhưng người Sa Đà muốn có mục trường tốt nhất, thậm chí Hàn Dĩ Đóa Bát Li. Vậy thì các ngươi phải dùng chiến công mà lấy thôi.”
Chu Tà Tận Trung thờ dài một hơi, “Ta hiểu rồi, bọn ta sẽ dốc hết sức mình đi lập công cầu thưởng.”
Ánh mắt của Thôi Càn Hữu lại chuyển sang phía A Bố Tư, trong lòng A Bố Tư rõ hơn ai hết, họ không có đất trả treo cùng quân Đường, chiến lợi phẩm của Hồi Hột chẳng qua là dê bò, cho dù cho hắn, hắn cũng chẳng mang về được, thôi cử chủ động bỏ luôn cho rồi. Tranh Thủ các chi viện lớn nhất mà quân Đường cho họ còn tốt hơn.
“Đồng La quân bọn ta hỗ trợ tác chiến để cảm tạ quân Đường đà ủng hộ bọn ta bấy lâu, đến thế nào thì cũng sẽ về thế nấy.”
Thôi Càn Hữu không khôi thầm tán thưởng lời của A Bố Tư, cũng cùng là một kết quả, nhưng lời nói ra khác nhau lại cho người ta một cảm giác khác, Đồng La tò ra có thành ý hơn Sa Đà nhiều.
“Điểm này đà rõ, vậy ta tiếp tục nói điểm hai, lẩn này tấn công Hồi Hột là không để họ có cơ hội còn khôi phục, cho nên có một nguyên tắc bí mật, ta chi có thế nói riêng với các ngươi, chiến dịch lẩn này ngoài phụ nữ ra. Phàm là nam tử cao quả bụng ngựa đều nhất luật giết chết!”
Ánh mắt Thôi Càn Hữu bỗng trờ nên lạnh lùng hung hãn, cả A Bố Tư cũng không khỏi rùng mình…
Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Tử Hải cùng Nhan Tư Hàn đi thị sát thành Tây Hải, thời gian xây dựng thành Tây Hải mất nhưng một năm, ngoài quân Đường và người Sa Đà ra, quân Đường còn tốn không ít tiền để chiêu mộ mấy ngàn người Đáng Hạng đến giúp sức, tường thành toàn bộ được dùng đá tảng lớn xây, thành trì cao to kiên cố, trong thành có thể dung nạp trên vạn dân quân.
“Nhan tướng quân. Lẩn này bắc chinh Hồi Hột, trú binh của ngươi cũng phải toàn bộ tham chiến, đến lúc đó trong thành cùng lắm chi còn lại hơn trăm người trú thủ. Ngươi hãy tự suy nghĩ, khi đó nếu lính tuần tra của phía Hồi Hột đến tập kích, các ngươi liệu có thể bảo vệ nổi quân hộ không?”
Nhan Tư Hàn suy ngẫm một lát, hắn lắc lắc đầu nói. “Không được, ta định lập tức sẽ đề họ đến Trương Dịch tạm cư, đợi khi chiến dịch Hồi Hột kết thúc thì mới trờ lại.”
Thôi Càn Hữu nhìn hắn một phát, cười nói: “Ngươi thật là thông minh, chẳng bao giờ đưa mình vào chỗ chết cà.”
Nhan Tư Hàn biết Thôi Càn Hữu chi việc Đường hóa, hắn thờ dài một tiếng: “Thiên hạ rộng lớn, duy chi có kẻ mạnh mới sống được, ta dẫn ba vạn tộc dân đến phía tây, nguyên nghĩ có thể mờ ra một khoảng đất trời mới. Không ngờ thực lực bản thân quá yếu. Nước Khả Sát sao lại có thể để ta sống được, một là bị hắn chinh phục, trờ thành một phần của Cát Sát bộ, không thì phải quy Đường để bảo toàn tánh mạng tộc dân. Người Cát La Lộc trời định phải diệt vong, ta làm sao có thé làm trái ỷ trời?”
Thôi Càn Hữu gật gật đầu, “Ngươi nói không sai, Hung Nô lớn mạnh nhường nào, đến nay đà biết mất tông mất tích, Tiên Bi cũng từng tung hoành Trung Nguyên giờ đà không còn ai thấy tộc dân nhọ, Du Nhiên từng bá đạo nhường nào, cuối cùng cũng biến mất khỏi thảo nguyên, Đột Quyết cũng từng lớn mạnh một thời, cương thố vạn dặm. Nhưng đến nay đà phân tán tử phía, dần dần diệt vong, duy chi có Hán dân là nối tiếp mấy ngàn năm. Đà bao lẩn gặp phải xâm chiếm nhung vẫn trung kiên bất khuất, ngươi có từng nghĩ vì sao không?”
Nhan Tư Hàn ngẫm nghĩ một lúc, cười khổ nói: “Người ăn thịt có thịt mà không có não, người ăn gạo có nào mà khôngcó thịt.”
Thôi Càn Hữu cười ha hả. Hắn vỗ vỗ vai Nhan Tư Hàn. Cố nén cười nói: “Tuy lời nói hơi thô một chút, nhưng cũng có mấy phần lý. Thiên hạ rộng lớn. Cường giả vi tôn. Đại Đường ta trong quá khử chính là quá khoan dung với dị tộc nên mới xảy ra An Sử chi loạn, Hà Bắc sinh linh lầm than, sau này sẽ không thế nữa, ngươi dẫn tộc người quy hóa Đại Đường, là một quyết định minh trí. A Bố Tư dẫn tộc người đi về phương tây xa xôi đế tránh đi đao kiếm của Đại Đường, đó cũng là một định sáng suốt của hắn. Duy chi có người Sa Đà dã tâm hừng hực, muốn làm Hồi Hột thử hai, đấy là do họ chuộc họa vào thân.”
Thôi Càn Hữu khoát tay sau lưng đi đến tường thành, hắn chăm chú nhìn vào eo núi đen ngòm xa xa, lại như đang nói với Nhan Tư Hàn, mà cũng như đang lâm bấm một mình, “Hán tộc ta đà trường kỵ du mà không cương, khoang nhân bội phần, không đủ cứng rắn. Để phải gặp bọn cường lỗ ức hiếp, bị tiểu quốc thẳng nhục, cũng toàn do mình mà ra! May nhờ trời Đại Đường có thượng tướng quân, diệt vong cường lỗ, chinh phục tiêu quốc, không lưu hậu hoạn, không lưu chút cơ hội, đó mới là cường quốc chi đạo, là Đại Đường ta có hi vọng trung hưng, thượng tướng quân nói với ta, cương nhu tương tế mới là lập thân lập quốc chi bồn, lời người thật đúng!”
Ba ngày sau, Hiệt Kiết Tư diệp hộ A Nhiệt Lợi dẫn một vạn năm ngàn kỵ binh từ phương bắc xa xôi đến hiệp trợ quân Đường tác chiến.
Hiệt Kiết Tư cũng chính là Kinh Côn bộ của thời Hán, sống tại trung du sông Yengsgi ngày nay, là người da trắng, là tổ tiên của người Kirghiz ngày nay. Bọn họ thân hình cao to, đại đa số mắt xanh tóc đò, có một số ít người tóc đen, tự xung là hậu duệ của Hán tướng Lý Lăng thời Hán, do người Hiệt Kiết Tư trường kỵ bị người Hồi Hột bức ép và nô dịch, vì thế có thể thoát được thống trị của người Hồi Hột với họ, chính là tâm nguyện lớn nhất của cả dân tộc.
Lý Khánh An lúc còn ở Bắc Đình, bọn họ bèn đà có xuất binh trợ chiến, khác với người Sa Đà và Đồng La đại phần ỷ lại vào quân Đường, người Hiệt Kiết Tư tương đối độc lập, họ với Đường triều nhiều hơn là cảm kích, không có yêu cầu sì thêm, chi cầu có thé thoát li được bức ép của người Hồi Hột.
Lẩn này Lý Khánh An quyết định bắc chinh Hồi Hột vốn không nghĩ họ sẽ trợ chiến, chi phái người thông báo, người Hiệt Kiết Tư bèn lập tức cho xuất binh.
Đến nay tám ngày kỵ binh quân Đường, hai vạn tinh nhuệ Đồng La, một vạn năm ngàn kỵ binh Sa Đà. Một vạn năm ngàn kỵ binh Hiệt Kiết Tư. Tổng cộng là năm vạn tám ngàn người tụ tập tại Cư Diên hải.
Chinh binh hai ngày, sáu vạn kỵ binh cùng rời khôi Cư Diên hải, xuyên qua thảo nguyên giữa Kim sơn và núi Điêu Đức Kiện, men theo mạch núi Điêu Đức Kiện vòng về phía tây bắc.