Trương Thác bước tới, đứng cản trước người Thu Vân, vỗ vào cánh tay của tên đô con kia: “Có chuyện gì, nói với tôi này: Người đàn ông liếc mắt nhìn Trương Thác: “Oắt con, cậu là ai?”
“Đây là em gái tôi”
“Ồ, em gái của cậu à?” Người đàn ông nhìn Trương Thác: “Là như vầy, hôm nay bảo em gái cậu đi làm việc, nó làm bị thương chủ thuê rồi, cậu nói, khoản nợ này tính làm sao đây?”
Trương Thác vỗ vào vai Thu Vân nói.
“Không phải.” Thu Vân vội vàng lắc đầu: “Là gã ta muốn cưỡng bức em, lúc em chạy là bản thân gã tự ngã xuống cầu thang”
“Ha!” Tên đàn ông cười khẩy: “Tự mình ngã cầu thang?
Chúng tôi phái các người đi làm việc, không phải bảo các người khó chịu với chủ thuê!”
Lời của người đàn ông vừa dứt, ông ta liền nghe thấy một tiếng hét từ trước cửa công ty truyền đến.
“Con đàn bà khốn nạn đó ở đâu? Ở đâu? Đưa nó đến đây cho tôi maul”
Mấy người Trương Thác nhìn về nơi phát ra âm thanh, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ đang đi tới đây với sự hỗ trợ của mấy tên †o con khác.
Trương Thác nhìn người đàn ông trung niên này, quay đầu lại hỏi Thu Vân: “Là ông ta sao?”
“Vâng” Thu Vân yếu ớt gật đầu: “Anh Trương, thật sự là ông ta tự mình chạy và ngã xuống cầu thang”
“Không sao” Trương Thác nhún vui: “Cứ cho là ông ta không tự ngã thì một lúc nữa cũng không tốt đẹp hơn”
Thu Vân nghe vậy, có chút không hiểu ý của Trương Thác. Nhưng Bạch Trình và Vị Lâm ở bên cạnh Trương Thác lại hiểu rõ anh đang nói cái gì.
Nhìn người đàn ông trung niên bước đi có chút khó khăn, bắp đùi bị thương, dưới sự nâng đỡ của hai người đàn ông cao †o, người đàn ông trung niên đi đến: “Con khốn này, để bố mày ngã nhào, làm bố mày bị thương, còn không tranh thủ thời gian đi thay quần áo khác đi?”
“Ông nói chuyện cẩn thận” Vị Lâm nhíu mày.