“Nhất định phải cả nhà di cư, số người trong gia tộc phải từ hai mươi người trở lên mới có thể đăng ký”.
“Thật sự sẽ cho một trăm mẫu ruộng đất sao? Còn nữa… nô lệ kia là nam hay nữ vậy?”
“Một trăm mẫu, chính xác trăm phần trăm, nô lệ nam hay nữ tùy ý chọn, trong đó có rất nhiều người vẫn là thiếu nữ đó, đặc biệt là mỹ nữ của Khoa Nhĩ Mạn, vóc dáng kia, khuôn mặt kia, đôi chân dài kia, cũng quá đẹp rồi”.
Đám lão gia đứng ở đây, ai nấy đều chảy nước miếng ròng ròng.
“Ta… ta muốn đăng ký…”
“Ta cũng đăng ký…”
“Mẹ nó, ở đây cũng chỉ có thể làm công cho người khác, ta cũng muốn đến thảo nguyên làm địa chủ…”
“Đúng… ta cũng đăng ký…”
Các thành trên khắp Hoa Hạ đều đang khẩn trương tiến hành chiêu mộ dân di cư, mục đích của Lãnh Thiên Minh rất rõ ràng, đất đai phì nhiêu như vậy, vị trí chiến lược quan trọng như vậy, sao có thể bỏ hoang.
Nhưng nếu vẫn để cho dân bản địa ở tại nơi này, vậy sớm muộn gì cũng sẽ sinh nổi loạn, vì vậy chỉ có thể để dân chúng của Hoa Hạ di chuyển đến, mới có thể khiến cho nơi đó thật sự trở thành đất đai của mình.
Cho nên, chỉ cần cả nhà tự nguyện di chuyển qua đó, ngoài đất đai nhà cửa thì còn có thể được phân phối miễn phí mười hai tên nô lệ của tộc Bổng Chùy hoặc Ba Nhĩ Đồ, đồng thời cũng có thể đánh tan những ngoại tộc này, khiến bọn họ vĩnh viễn không cách nào trở thành mối họa.
Là một người xuyên không, Lãnh Thiên Minh hiểu sâu sắc về tính cách con người, thà rằng để bản thân gánh chịu vô số tiếng xấu, cũng không thể để lại tai họa ngầm cho đời sau…
Thành Cát Á Tư Thản, Khoa Nhĩ Mạn.