Giống như sợ Minh Thù không tin: “Tin nhắn còn ở trong điện thoại, không tin thì xem đi.”
Minh Thù liếc mắt nhìn người phía sau, người phía sau lập tức hiểu ý, lấy điện thoại từ trong người tên nam sinh ra mở khóa rồi đưa cho Minh Thù.
Thực sự trong hộp thư có một tin nhắn, thời gian gửi khớp với lúc ở trong rừng cây.
“Cậu nói mang đồ đến là đồ gì vậy?”
Nam sinh khiếp sợ: “Cô… Lúc đó cô ở rừng cây?”
Minh Thù không phủ nhận, nam sinh không còn lo lắng mà yếu ớt nói: “Tôi và cô ấy định bỏ nhà đi, chúng tôi chỉ muốn dọa cho họ sợ, nên mang theo một ít quần áo và tiền bạc.”
Minh Thù: “…”
Lời nói của nam sinh là thật vì Bắc Đường ở chỗ của nam sinh kia tìm thấy một ít quần áo và tiền bạc.
Minh Thù buồn bực.
“Thả người thả người.” Tốn công sức cả một đêm: “Bạn học, chuyện tôi trói cậu cậu đừng đồn bậy nha?”
Nam sinh lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu, không đâu. Cô yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.”
“Cậu nói hay không cũng không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
“… ” Đây là biến tướng của sự uy hiếp sao?
Người phía sau hiểu ý Minh Thù, bước lên cởi trói cho nam sinh.
Nam sinh thở phào, còn nghĩ là mình đã làm gì chọc tới bọn họ.
Nam sinh được mở trói, nhanh chân ngạy ra ngoài, đi một đoạn đột nhiên ngừng lại: “À… Chuyện này hai người có thể giữ bí mật cho tôi được không?”
Nếu như bị đồn đại sẽ rất mất mặt.
“Chuyện này thì cậu phải hỏi thầy Bắc Đường.” Minh Thù gác chéo chân gặm quả táo.
Nam sinh không dám nói với Bắc Đường, suy nghĩ hồi lâu rồi nhanh chân chạy khỏi.
“Rốt cuộc em muốn tìm cái gì?” Từ bên ngoài Bắc Đường bước vào, nhìn Minh Thù: “Tôi có thể giúp em tìm.”
“Em biết em đang tìm cái gì thì tốt rồi.” Minh Thù thở dài.
Bắc Đường: “…” Cô là đồ ngốc sao?
“Không còn sớm nữa, tôi tiễn em về nhà.” Bắc Đường kéo người dậy, ôm cô vào lòng: “Không cho phép em làm bậy, có vấn đề gì phải hỏi tôi, sau này tan học tôi đưa em về nhà.”
Minh Thù có nghe nhưng không hề để ý.
–
Ngày hôm sau Minh Thù cố ý đi siêu thị Ma Tiên, ông chủ ôm một con mèo trắng phau nhỏ, vẻ mặt như đang thù hận.
“Tìm được rồi?” Minh Thù thuận tay cầm một viên kẹo có giá trị không nhỏ bỏ vào miệng.
“Tìm hơn phân nửa rồi.” Ông chủ không kiên nhẫn: “Tìm về lại kêu cả đêm, cô xem quầng thâm mắt của tôi này.”
“Cho tôi ôm một cái.” Minh Thù dang tay ra.
Ông chủ lập tức ném củ khoai cho Minh Thù: “Ôm đi ôm đi, tiểu tổ tông này ta không hầu hạ được.”
Là một con mèo Ragdoll, mèo Ragdoll thuần chủng rất mắc nhưng lại rất yếu ớt.
Minh Thù nhìn tủ phía sau toàn là vật dụng của mèo, cô đi qua xem thì thấy đã có dấu hiệu sử dụng qua.
Minh Thù chơi đùa trong chốc lát, đợi hết hai tiết học mới chậm rãi bước về phòng học.
Đối với hành vi hay trốn học của Minh Thù thì học sinh trong lớp cũng đã quen rồi, nhưng lại không dám nói lung tung, cô mà giận lên thì vô cùng đáng sợ, hiện nay trong trường còn ai dám gây chuyện với cô ta?
Gây chuyện với Minh Thù sẽ có kết cục vô cùng thảm.
Nhưng những người trong lớp lại phát hiện có điều kỳ lạ.
“Mọi người có phát hiện không, hình như Nam Chi chỉ lên lớp tiết của thầy Bắc Đường.”
“Thầy Bắc Đường đẹp trai như vậy, Nam Chi lên lớp giờ thầy cũng rất bình thường mà?” Bọn họ cũng muốn lên lớp giờ của thầy Bắc Đường.
“Phụt, dựa vào cô ta cũng muốn quyến rũ thầy Bắc Đường, cũng không xem bản thân mình mấy lạng mấy cân.”
“…”
“Sao?” Cô gái nói đang nói chuyện đột nhiên ngây người, quay đầu nhìn thì thấy Minh Thù đứng ở cửa lớp cười với bọn họ, không biết cô ta đứng đó từ lúc nào.
“Tôi chỉ có bốn mươi lăm ký.”
Minh Thù nói xong thì đi về chỗ của mình.
Mọi người: “…”
Ai hỏi cô nặng bao nhiêu?
Bốn mươi lăm ký thì hay lắm sao!
***
[Hài Hòa Hiệu]Minh Thù: Ăn thế nào cũng không mập, tùy hứng vậy.
Cửu thiếu: Nuôi không nổi nuôi không nổi.
Minh Thù: Sao?
Cửu thiếu: Bán nhà bán cửa để nuôi!
Tiểu tiên nữ: Không cần bán nhà bán cửa, chỉ cần bỏ phiếu là được rồi.
Thiên sứ nhỏ:…