Gã khổng lồ kim sắc kia xuất hiện, toàn thân hoàng kim, vầng liệt nhật lập lòe sau đỉnh đầu, tám đường long văn lấp lánh mơ hồ vang lên tiếng long ngâm rền rĩ.
Kim quang tỏa sáng, uy áp kỳ ảo tràn ngập, khiến cho ba Chí Tôn pháp thân xuất hiện trước kia trở nên mờ nhạt, hào quang cũng bị áp đảo hoàn toàn.
Mọi ánh mắt đổ dồn về, vẻ rung động hiện rõ trên vô số gương mặt, kẻ nín thở, người thì hít hà.
– Tám long văn… quả nhiên là Đại La Kim Thân…
Trên bầu trời, ba Chí Tôn pháp thân kia giảm sút hào quang, pháp thân thu lại, chân thân Từ Thanh, Chu Nhạc, Ngô Thiên xuất hiện.
Cả ba đều chấn kinh nhìn Chí Tôn pháp thân rực rỡ như vàng ròng, Từ Thanh và Chu Nhạc sắc mặt phức tạp, còn Ngô Thiên không thể tin vào mắt mình, lộ rõ vẻ ghen tị sâu sắc.
Hẳn nhiên không ai nghĩ rằng Mục Trần lại có thể luyện thành Đại La Kim Thân!
Cũng là người xông vào Đại La Kim Trì, dĩ nhiên hiểu rõ áp lực khủng bố trong đó. Muốn lặn xuống 2000 trượng để hấp thu năng lượng kim trì, thực lực của họ căn bản không làm nổi.
Vậy mà Mục Trần lại làm được, mà thực lực của hắn mới chỉ là Chí Tôn nhất phẩm!
Từ Thanh và Chu Nhạc nhìn Mục Trần lúc này đã tỏ ra trịnh trọng, thậm chí lần đầu có vẻ sợ sệt. Gã kia bề ngoài bình thản, nhưng bên trong ẩn giấu rất sâu a.
Ngô Thiên sắc mặt u ám, sâu trong đánh mắt lóe lên những ý tưởng tà ác. Mục Trần biểu lộ tiềm lực càng mạnh, càng làm cho sát khí của hắn thêm nồng đậm.
– Quả nhiên là Mục Trần!
Bình đài Cửu U cung, mọi người vui mừng reo lên, sắc mặt Cửu U vệ tràn đầy phấn khích, nhiều kẻ lộ rõ sùng bái. Dù sao thống lĩnh có thể luyện thành Đại La Kim Thân, bao nhiêu năm nay có thể chỉ có mỗi Mục Trần mà thôi.
Cửu U cũng mỉm cười sảng khoái. Thành tích của Mục Trần lần này khiến cho danh vọng Cửu U đại tăng, về sau còn ai trong Đại La Thiên vực dám nói rằng Cửu U cung không có người.
Tám bình đài kia, Bát Vương kinh ngạc dữ dội trước kết quả này, ai nấy lắc đầu khó tin.
Chỉ có Huyết Ưng vương hờ hững ngồi dựa vào vương tọa, ánh mắt nhìn lên kim thân rực rỡ trên cao thoáng lành lạnh.
– Ha ha, quả nhiên là tiểu tử này.
Trên bầu trời, Thụy hoàng cười to khoái chí.
– Xem ra Cửu U đã dẫn một tên tiểu tử tiềm lực rất khá.
Thiên Thứu hoàng cũng tỏ ra hài lòng, tán thưởng cách nhìn người của Cửu U. Gã Mục Trần này tính cách lẫn phẩm chất đều hơn xa tên Tào Phong.
Linh Đồng hoàng chỉ cười, sắc mặt khó lường.
Chí Tôn pháp thân rực rỡ trên bầu trời dầu tan đi, hiện ra bóng dáng Mục Trần trong mắt mọi người.
Lập tức sự xuất hiện của hắn làm vang lên nhiều tiếng than thở cảm thán phức tạp. Mặc dù khi nhìn thấy pháp thân kia hầu hết đều đã có thể xác định, nhưng đến khi bụi tan đi cũng khiến mọi người cảm khái.
Kết quả này, có lẽ không ai nghĩ tới.
Nhìn lại từ khi Đại La Thiên vực được xây dựng đến nay, lấy thực lực Chí Tôn nhất phẩm mà luyện thành Đại La Kim Thân, chỉ có duy nhất Mục Trần mà thôi.
Thế nhưng hắn lúc này sắc mặt lơ đãng mờ mịt, bởi vì nhìn lại trong tay mình hoàn toàn trống trơn, chẳng hề có nửa cái bóng của cô bé mang tên “Mạn Đà La” kia, cứ như hắn đang mơ…
– Chắc là trốn rồi…
Mục Trần lẩm bẩm. Với thực lực khủng bố của cô bé nọ, muốn ẩn thân thì chắc chắn ngay cả Tam Hoàng cũng không phát hiện ra, vậy mà hắn dám động tới cô bé, chẳng biết phúc hay họa đây.
– Ha ha, chúc mừng chức mừng! Mục Trần, cả trăm năm nay ngươi là kẻ duy nhất với thực lực Chí Tôn nhất phẩm luyện thành Đại La Kim Thân đó.
Thiên Thứu hoàng cười to, giọng nói già nua vang lên.
– Đa tạ ba vị đại nhân.
Mục Trần nhìn qua Tam Hoàng, cung kính vái chào.
– Ngươi có năng lực đấy.
Thụy hoàng mỉm cười, đang nhìn Mục Trần bỗng nhiên cau mày nghi hoặc, nhưng rồi lắc đầu, nghĩ mình bị ảo giác.
– Tranh đoạt Đại La Kim Trì đến đây chấm dứt.
Thiên Thứu hoàng cất tiếng trầm trầm tuyên bố:
– Đại Thú Liệp chiến đã sắp tới, mong rằng chư vị vẫn khổ công tôi luyện nhiều hơn.
Tuyên bố vừa xong, trong vùng ồn ào lập tức an tĩnh lại, bầu không khí sôi động liền trở nên lạnh lẽo đẫm máu.
– Vâng!
Cửu Vương nhất tề đáp.
Tam Hoàng không nói gì thêm, vung tay lên. Hào quang kim sắc từ Kim Trì Phong dần nhạt đi, rồi lần nữa trở lại trạng thái niêm phong.
Mục Trần cũng đã hạ xuống bình đài Cửu U cung, nhận lấy sự chào đón hân hoan vui mừng của mọi người.
– Đi nào.
Cửu U mỉm cười nhìn hắn, không nói gì thêm, xoay người dẫn tất cả rời đi.
Rời khỏi bình đài, không khỏi chạm mặt đoàn người Huyết Ưng điện, hai bên sắc diện không đổi, Huyết Ưng vương và Cửu U liếc nhau, hai người đi ngang qua nhau, nhưng sát khí chốc lát bốc lên kia cũng khiến nhiều kẻ xung quanh lạnh mình.
Huyết Ưng vương đi ngang qua Cửu U, rồi đến Mục Trần thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn qua, giọng nói thản nhiên truyền vào tai hắn.
– Thế giới này thiên tài nhiều lắm, cẩn thận chết non nha con…
Mục Trần nheo mắt, nhếch môi cười đểu.