910.43
Hắn muốn đứng dậy nói gì đó nhưng Đường Quả không cho hắn cơ hội.
“Nguyệt Vương, chàng đã vừa ý khanh đến thế, để được ở chung với khanh còn không ngại lừa gạt trẫm, cáo ốm xuất cung, có thể thấy chàng thật lòng với khanh.” Đường Quả thở dài một hơi, “Khanh là chị ruột trẫm, trước khi mẫu hoàng qua đời, trẫm đã đồng ý sẽ chăm sóc khanh thật tốt.”
“Còn chàng ấy… Khanh đợi chàng ấy đi.” Đường Quả dừng một chút, phất tay với Đại tổng quản, “Để đồ lại, trẫm phải hồi cung.”
“Bệ hạ…” Nam Vân Xuyên gấp gáp đến mức đôi mắt đỏ bừng lên. Rốt cuộc hắn cũng hiểu hắn đã mất đi cái gì.
Hắn đã mất đi chân tình của nữ hoàng. Chân tình. Chân tình của nữ hoàng.
Không chỉ mất đi, còn giày xéo lên tấm chân tình đó. Nhìn nàng quyết liệt như thế, hắn chỉ thấy lòng đau nhói, đau đến co rút.
Có phải ngay từ đầu đã là sai lầm?
Hắn muốn lật đổ Tây Thánh cũng không nên lừa gạt tình cảm của nàng. Trong giây phút nguy cấp này, hắn mới nhận ra hắn đã chìm sâu trong đó, trong sự dịu dàng của nàng.
Một nữ hoàng lạnh lùng vậy mà lại thật lòng thật dạ với hắn.
Còn hắn… Hắn tự tay xé nát tấm lòng đó.
“Đây đều là những gì chàng thích. Đồ của chàng trong cung, trẫm sẽ phái người mang đến.”
“Không, bệ hạ. Vân Xuyên không có ý này…”
Nam Vân Xuyên muốn giải thích nhưng Đường Quả làm sao cho hắn cơ hội. Môi cô cong lên một nụ cười nhạt khiến Nam Vân Xuyên choáng váng, “Vân Xuyên, chàng tự lo đi. Trước kia đúng là trẫm rất thích nghe chàng kể chuyện, thú vị lắm. Nhưng mà, kể từ hôm nay, trẫm không thích nữa.”
Nói xong, cô rời đi.
Nam Vân Xuyên muốn đuổi theo nhưng hắn không thể đuổi kịp bước chân của cô.
Hắn nhìn những vật trên đất. Đều là những gì hắn thích.
Hắn chật vật quỳ xuống đất, mắt đỏ lên, đau lòng tóm lấy chúng.
Đường Nặc Nguyệt líu lưỡi. Vì quá thích Nam Vân Xuyên nên nữ hoàng không đành lòng gϊếŧ hắn, thậm chí còn bao dung hắn thích người khác, đến mức thành toàn cho cả đôi?
Hiểu rõ mọi chuyện, Đường Nặc Nguyệt càng thêm ghét Nam Vân Xuyên.
Thằng cặn bã lừa gạt thiếu nữ vị thành niên!
“Vân Xuyên, chàng vẫn ổn chứ?” Trong lòng không muốn dây dưa thêm với cặn bã nhưng Đường Nặc Nguyệt vẫn phải hát tiếp hí kịch, dù sao hiện tại cô cũng là đồ ngốc.
Cô thận trọng di chuyển đến bên cạnh Nam Vân Xuyên, đưa tay nâng hắn dậy nhưng hắn lại đẩy ra, “Đi đi, không cần quan tâm ta.”
Bệ hạ không cần hắn nữa. Là hắn tự vứt bỏ chân tình của bệ hạ.
Để nàng nhìn thấy cảnh này, là lỗi của hắn.
Hiện tại nói gì cũng vô dụng. Ý bệ hạ đã quyết, hôm nay không phải hiểu lầm.
Hắn không có cơ hội nào nữa. Không có cơ hội nào để nhìn thấy bệ hạ nữ.
“Vân Xuyên, dưới đất lạnh, chàng đứng dậy đi.” Đường Nặc Nguyệt chép miệng nức nở, “Có gì về phủ nói tiếp, được không?”
“Không, ta không đi.”
Đi, sẽ thành người của Nguyệt Vương.
Hắn không đi, hắn phải ở lại đây. Đây là viện tử bệ hạ mua cho hắn, có chết hắn cũng không rời đi.
Nam Vân Xuyên đã hoàn toàn quên đi mục đích lật đổ nữ hoàng.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có, hắn đã mất bệ hạ, mất đi bệ hạ thật lòng với hắn.
Hắn mất nàng rồi.
Nam Vân Xuyên không chịu nổi nữa, tay đấm mạnh xuống đất, lặng lẽ rơi nước mắt.
911.44
Nam Vân Xuyên không muốn rời khỏi viện tử nữ hoàng mua cho hắn dưỡng bệnh.
Hắn nghĩ, ở lại đây, dù không thể nhìn thấy nữ hoàng bệ hạ nhưng cũng có thể dùng thời gian còn lại để hoài niệm.
Đường Nặc Nguyệt đến mấy lần, về sau nhận thấy Nam Vân Xuyên đã mất đi ý chí, cô cũng không hứng thú nữa.
Kiếp trước tên này vô cùng nham hiểm, không xử lý theo cảm tính như bây giờ. Tính kế nữ hoàng, dùng mật ngọt dụ dỗ cô, tự dẫn binh bao vây tẩm cung của nữ hoàng.
Nữ hoàng trẻ tuổi không chấp nhận thành tù binh, cũng không chấp nhận yếu thế, càng không chấp nhận bị ép ra ngoài nhận sai, tăng dũng khí cho bọn hắn.
Ngay trước mặt tất cả mọi người, nữ hoàng mới mười tám tuổi rút kiếm tự vẫn.
Trước khi chết, nàng chỉ nói một câu, “Mẫu hoàng, xin lỗi.”
Đường Nặc Nguyệt sống lại cũng không hiểu được câu nói cuối cùng của nữ hoàng là có ý gì.
Nếu đổi lại là cô, cô không có dũng khí tự tay cắt cổ mình như thế.
Nam Vân Xuyên nhìn nữ hoàng tự vẫn, mắt không chớp lấy một cái.
Nhưng hiện tại, nhìn Nam Vân Xuyên ngơ ngác lau đi lau lại những món đồ nữ hoàng đưa đến, cô cảm thấy thật mơ hồ.
Rõ ràng cũng là một người mà sao lại khác biệt lớn đến như thế? Rốt cuộc đã có cái gì thay đổi khiến Nam Vân Xuyên không gượng dậy nổi sau khi nữ hoàng rời đi?
“Thế này thì có ích gì.” Đường Nặc Nguyệt ngồi xuống, “Ta cho là ngươi thích ta, không ngờ ngươi lại thích nữ hoàng bệ hạ. Ngươi tiếp cận ta làm gì? Một mực ở bên cạnh nữ hoàng không tốt à?”
Nam Vân Xuyên ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Đường Nặc Nguyệt, “Đúng, sao ta phải dính đến ngươi? Vì sao ta lại không ở bên cạnh nữ hoàng? Vì sao ta phải làm những chuyện này? Ta mất nàng hoàn toàn rồi.”
“Thế nên, tại sao?”
“Tại sao à?” Nam Vân Xuyên ngạc nhiên một chút, rồi đột ngột cười lên như điên dại, nước mắt rơi ra, “Tại sao? Tại sao? Thật nực cười.”
Tại sao?
Vì khôi phục tôn nghiêm của nam tử, để cho nam tử Tây Thánh giống như nam tử các nước khác, có địa vị tối cao, quản lý cả Tây Thánh.
Kết lại, chỉ có một từ để miêu tả: quyền lực.
“Ngươi không hồi phủ với ta?” Đường Nặc Nguyệt nâng đôi gò má lên, “Nữ hoàng hạ lệnh rồi, bây giờ ngươi là người của phủ Nguyệt vương ta.”
“Ta không đi.” Nam Vân Xuyên thấp giọng nói một câu, tiếp tục lau bàn cờ bạch ngọc trong tay. Đây là vật nữ hoàng thích, mà nàng lại cho hắn không chút do dự nào.
Hắn biết rõ nữ hoàng đối xử với hắn càng ngày càng tốt, nhưng lúc đó trong lòng hắn chỉ có lợi dụng, quyền lực và ý định lật đổ chế độ ở Tây Thánh. Nếu như hắn tỉnh táo lại, liệu có đi đến bước này hay không?
Tô Thanh nghe tin Nam Vân Xuyên chết bệnh, hoàn toàn không tin nổi.
Y không xuất cung, không biết bên ngoài cung xảy ra chuyện gì. Nhưng mà Nam Vân Xuyên rất quan trọng, y không thể không dùng đến ám vệ của mình đi tra.
Chân tướng so với tin chết bệnh còn khó tiếp thu hơn.
Nữ hoàng bắt gặp Nam Vân Xuyên thân mật với Đường Nặc Nguyệt, đau lòng tuyên bố hắn chết bệnh vì quá để ý hắn, không nỡ để hắn chết, đã vậy còn vì Đường Nặc Nguyệt là chị gái mình mà ban Nam Vân Xuyên cho Đường Nặc Nguyệt.
Tô Thanh cau mày lại, Nam Vân Xuyên coi như bỏ.
912.45
Dù có làm gì đi nữa cũng không thể lấy lại được tín nhiệm của nữ hoàng.
Y quyết định, mấy ngày sau sẽ nhân lúc xuất cung, đi thăm Nam Vân Xuyên.
“Bệ hạ khó chịu không?”
Cảnh Thừa biết chuyện, hoàn toàn không ngờ được. Chàng không nghĩ rằng Nam Vân Xuyên lại đi quyến rũ Đường Nặc Nguyệt. Theo suy luận của chàng, không khó để nhận ra Nam Vân Xuyên muốn làm gì. Dụ dỗ Đường Nặc Nguyệt chắc chắn không phải là thích Đường Nặc Nguyệt mà là muốn mượn thân phận Đường Nặc Nguyệt. Mượn Đường Nặc Nguyệt đối phó nữ hoàng, đó sẽ là tranh chấp giữa hai chị em. Chứ để nam tử trực tiếp đối đầu với nữ hoàng, đó là chuyện lớn trái thiên hạ.
Ai cũng biết rằng làm cái trước dễ hơn, lật đổ một cách danh chính ngôn thuận, nhất là khi sử dụng Đường Nặc Nguyệt có bộ não không mấy tốt này.
Nhưng mà, thật sự là não không tốt?
Cảnh Thừa nheo mắt lại. Chàng luôn cảm thấy Đường Nặc Nguyệt có mấy phần quái dị. Trông thì ngu si, nhưng thực tế thế nào còn phải điều tra thêm.
“Khó chịu gì?”
Đường Quả không ngại ngần gì cả, ăn đồ ăn, “Những chuyện này đã sớm đoán được rồi.”
Cảnh Thừa chần chờ một chút, hỏi thăm, “Vậy ngay từ đầu bệ hạ đã đối xử thật lòng với Nam Vân Xuyên hay là giả vờ để xem hắn lựa chọn thế nào?”
“Hoàng phu, chàng không biết rồi, ta đối xử với ai cũng là thật lòng, còn nhìn xem người ta lựa chọn thế nào chỉ là thuận tiện làm thôi.”
“Bệ hạ đã từng để ý đến Nam Vân Xuyên?”
Đường Quả ngửi thấy mùi, “Hóa ra hoàng phu để ý đến chuyện này?”
“Đương nhiên.” Cảnh Thừa không che giấu chút nào, “Bệ hạ quá hấp dẫn, thần không thể không để ý. Bệ hạ đã hứa hẹn về sau chỉ có một mình thần, thần phải thời khắc chú ý xem bệ hạ có thay lòng đổi dạ không.”
“Ta không có tình cảm nam nữ gì với Nam Vân Xuyên, Cảnh Thừa cứ yên tâm đi. Ta nói đối xử tốt với một mình chàng, thì ta sẽ làm như thế.”
Đối mặt với anh chàng đáng yêu này, Đường Quả rất kiên nhẫn, “Chàng tin không?”
“Bệ hạ nói gì thần cũng tin.”
Hệ thống: Đây mới là giác ngộ. Theo đuổi cô vợ nhỏ phải không biết xấu hổ thế này mới thành công.
Một bữa này, cả hai ăn vui vẻ.
“Tiếp theo bệ hạ định làm gì?” Cảnh Thừa hỏi, trong cung còn một Tô Thanh nữa.
Tô Thanh không giống Nam Vân Xuyên lắm, nhìn qua trông y rất đa sầu đa cảm, trên thực tế y vô cùng rắn.
“Thì nhìn xem hắn làm gì thôi.” Đường Quả cong môi, “Kết quả có thế nào cũng là bọn hắn tự lựa chọn, Cảnh Thừa nghĩ sao?”
“Đúng thế.” Cảnh Thừa đáp lại, không phải à?
Nếu như Nam Vân Xuyên không nghĩ đến chuyện lật đổ chế độ nữ hoàng, hắn sẽ không có cái kết như bây giờ.
Chàng nhận được tin, sau chuyện kia, Nam Vân Xuyên không gượng dậy nổi, ngày nào cũng trốn trong viện tử đó loay hoay với mấy món đồ nữ hoàng đưa cho.
Vậy nên, cần gì chứ?
Còn Tô Thanh, chàng nghĩ rằng với nữ hoàng ưu tú thế này, tâm địa có rắn hơn nữa cũng sẽ động lòng.
Nữ hoàng nói đối xử tốt với ai đều xuất phát từ trong tâm nàng. Ai cũng vậy, không thể không động lòng, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Chưa đến hai ngày sau Nam Vân Xuyên đã xuất cung.
Đầu tiên là y về nhà, sau đó trộm đến viện tử của Nam Vân Xuyên.
Y đi vào, thấy Nam Vân Xuyên đang chật vật ngồi giữa một đống của cải hiếm lạ, lần lượt vuốt ve chúng.
“Vân Xuyên.” Tô Thanh đi lên nắm lấy cổ áo Nam Vân Xuyên, giọng nói lạnh lùng vang lên, “Anh quên chuyện chúng ta muốn làm rồi à?”