Vương Bác ngồi dậy, nhìn thấy Ninh Thư anh vội vàng nói: “Không có gì ạ.”
Ninh Thư tiếp lời: “Vợ chồng sống cùng nhau thì đương nhiên sẽ có lúc bất hòa, phải thông cảm cho nhau, từ từ thấu hiểu nhau là được.”
“Mẹ, con không sao đâu, mẹ đi ngủ đi.” Gương mặt Vương Bác có chút nặng nề, anh nói.
Trong lòng Vương Bác không thoải mái cho lắm, mới kết hôn không lâu đã đuổi anh ra khỏi phòng rồi, hơn nữa anh cũng không hiểu lý do tại sao.
Cơ bản là cố tình gây sự.
Ninh Thư nói: “Con cũng ngủ sớm đi, ngày mai con còn phải đi làm.”
Nói xong, Ninh Thư quay người về phòng.
Sáng hôm sau, Ninh Thư dậy nấu bữa sáng cho Vương Bác.
Cả tối ngủ trên sô pha làm cho toàn thân Vương Bác khó chịu, ngủ cũng chẳng ngon, sắc mặt hơi khó coi một chút.
Cửa phòng ngủ cả đêm cũng không hề mở.
Vương Bác bước tới chỗ cửa phòng, anh dùng sức gõ cửa, gõ một lúc lâu nhưng Thái An Kỳ vẫn không hề mở cửa.
Sắc mặt Vương Bác càng trở nên khó coi, anh tiếp tục gõ.
“Gõ gì chứ, mới sáng sớm mà đã ầm ĩ cả lên.” Thái An Kỳ mở cửa, cô ta khó chịu nói.
Thái An Kỳ xõa tóc, trên người mặc bộ váy ngủ, dây váy vắt trên cánh tay làm lộ ra một mảng trước ngực.
Đối mặt với Thái An Kỳ, Vương Bác nhận thua theo bản năng, anh cũng không hỏi cô ta vì sao mãi mới mở cửa nữa mà nói: “Anh phải thay đồ để đi làm.”
Vương Bác đi vào trong phòng, nhìn thấy dưới đất toàn là vỏ đồ ăn vặt, lon cô ca, còn có cả vụn đồ ăn rơi trên mặt đất, cả căn phòng trở nên lộn xộn, bẩn thỉu.
Vương Bác đi tắm sau đó thay đồ, thấy Thái Kỳ An đang nằm trên giường, anh nói: “Ra ăn sáng đi.”
Vốn dĩ đã đói cả đêm, ăn đồ ăn vặt cũng không xoa dịu được cơn đói, bây giờ nghe thấy Vương Bác bảo ra ăn sáng, Thái Kỳ An chẳng còn kiêng dè gì nữa, cô ta vội vàng ra khỏi phòng rồi ngồi vào bàn ăn.
Bữa sáng là bánh bao và sữa đậu Ninh Thư ra ngoài mua về, Thái Kỳ An ngồi xuống lấy đũa gắp bánh bao, nhìn có vẻ như đêm qua đói lắm.
Ninh Thư không nói gì, Vương Bác ngồi bên cạnh Thái An Kỳ lặng lẽ ăn sáng.
Ăn xong anh nói với Thái An Kỳ: “Anh đi làm đây.”
Trong miệng cô ta còn đầy bánh bao nên không nói được gì, chỉ có thể phất tay với Vương Bác.
Vương Bác nhíu mày, thấy không còn sớm nữa nên chỉ có thể đi làm thôi.
Ninh Thư nhìn thấy lúc đi Vương Bác rất không vui, nhưng cũng không nói gì, cô nhìn Thái An Kỳ đang ăn quẩy uống sữa đậu nành rồi nói: “An Kỳ, con đi chợ với mẹ nhé.”
Thái An Kỳ suýt nữa thì nghẹn quẩy mà chết, cô nuốt miếng quẩy trong miệng xuống rồi mới nói: “Con không biết đi chợ, mẹ à, con không đi đâu.”
Ninh Thư cười, cô ôn hòa nhã nhặn nói: “Không biết thì có thể học, mẹ sẽ dạy cho con chỗ nào thức ăn vừa rẻ vừa tươi.”
Thái An Kỳ bĩu môi, tôi không thèm học.
“Sau này con sẽ sống cùng Vương Bác, bây giờ mẹ còn có thể giúp, nhưng đến lúc mẹ già rồi, đi lại bất tiện, lúc đấy con sẽ phải nấu cơm, giặt quần áo.”
Thái An Kỳ xanh mặt, giặt quần áo, nấu cơm?
Cô còn phải hầu hạ cả một gia đình ư?
Thái An Kỳ nói: “Mẹ à, mẹ cổ hủ quá, bây giờ là thời đại công nghệ, muốn ăn gì là có thể ăn nấy, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có đồ ăn rồi.”
Ninh Thư nhíu mày: “Con định gọi thức ăn ở ngoài cả đời ư?”
“Mẹ à, để con tính giúp mẹ nhé, tiền điện, tiền gas, tiền thịt, tiền rau, tiền dầu, ngày nào cũng phải ngâm mình trong khói lửa, tính như vậy thì gọi đồ ăn ở ngoài còn có lợi hơn.” Thái An Kỳ bấm đầu ngón tay, khôn khéo nói.
Ninh Thư mỉm cười: “Nếu như là đêm 30, hoặc là trong nhà có khách, cũng phải gọi đồ ăn ở ngoài về, ý con là như vậy ư?”
“Nếu như đã lấy chồng rồi thì phải biết tính toán, hôm nay đi chợ với mẹ.” Ninh Thư không cần suy nghĩ mà nói.
Thái An Kỳ không vui, ăn xong cô ta liền về phòng khóa cửa lại, rõ ràng là không muốn đi chợ mua đồ ăn với Ninh Thư.
Ninh Thư rửa sạch bát đũa, dọn dẹp xong cô liền đến gõ cửa, Ninh Thư gõ một lúc lâu nhưng Thái Gia Kỳ vẫn không chịu mở cửa.