Hàn phu nhân là người sáng suốt, sao có thể không hiểu rõ suy nghĩ của Hàn Mạc. Nàng thấp giọng nói:
-Đừng lo lắng, vợ ngươi trong người khó chịu. Là ta không cho nàng ra ngoài, ban đêm gió lớn, tránh để nàng bị thương, nên mới bắt nàng ở trong phòng nghỉ ngơi.
-Khó chịu?
Hàn Mạc vội la lên:
-Làm sao vậy?
Hàn phu nhân cười gian, định nói cái gì đó, rồi lại do dự, nói:
-Ngươi về hỏi vợ ngươi là được rồi.
Hàn Mạc đang lo lắng, lại nghe từ phía sau truyền đến một giọng nói:
-Ca ca, về đến nhà chưa?
Giọng nói này phát ra từ trong xe ngựa, rất trong trẻo. Mọi người nghe thấy đều bất ngờ, nhất thời ngơ ngác, không biết người trong xe ngựa là người ở đâu, lại càng không biết “ca ca” người trong xe gọi là ai.
Hàn phu nhân nhìn xe ngựa, lại nhìn đứa con mình, nghi hoặc. Hàn Mạc thoáng xấu hổ, không nói nhiều. Hắn kéo tay Hàn phu nhân sang một bên, xấu hổ, thấp giọng nói:
-Nương, con…Con dẫn một người con về cho người!
Hàn phu nhân đang cười ngẩn ra, hiển nhiên không hiểu rõ ý của Hàn Mạc. Đôi mắt đẹp của nàng khẽ trừng lên, dường như hiểu được chuyện gì, nàng liền giơ tay nhéo tai Hàn Mạc, thấp giọng mắng:
-Xú tiểu tử, ngươi có phải hái hoa ngắt cỏ bên ngoài rồi mang nữ nhân về không?
Hàn Mạc bị Hàn phu nhân mắng như vậy, mới đầu còn ngẩn ra, rồi đáp luôn miệng:
-Nương, người đừng nói bừa. Làm gì có chuyện đó. Con trai của người là loại người như thế sao?
Hàn phu nhẫn ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
-Lúc trước ở Đông Hải, ngươi và cô nương kia ở chung một phòng nhưng cũng không có chuyện gì, chắc hẳn ngươi sẽ không làm chuyện xằng bậy!
Nàng chợt nhận ra mình đã nói điều không nên nói, liền vội vàng bưng kín miệng. Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi thoắt như một tiểu cô nương vậy.
Hàn Mạc biết nàng nói đến Liễu Như Mộng, trong lòng buồn bã.
-Đúng rồi, nữ nhân kia không phải do ngươi làm chuyện thất lễ với nàng mà đưa về thì nàng là ai?
Hàn phu nhân hỏi ngay:
-Cái gì mà dẫn về cho ta một người con? Mọi chuyện sao lại như thế, mau nói cho ta rõ đi!
Hàn Mạc không biết làm thế nào đành vắn tắt kể lại mọi chuyện. Chủ yếu là nói Hồng Tụ vì hắn mà bị trọng thương, nếu không có nàng ngăn cản mũi tiễn kia, chắc chắn hắn đã chết rồi. Chỉ có điều tuy hiện giờ nàng tỉnh lại, thương thế cũng đã phục hồi, nhưng lại mất đi trí nhớ. Chính vì thế, hắn mới muốn để nàng dưỡng thương cho tốt, lừa nàng là muội muội của hắn…
Hàn phu nhân nghe xong, đôi mắt đỏ hoe, cầm khăn tay lau nước mắt, nói:
-Thật là một cô nương tốt. Ngươi có sao không?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
-Con không sao, chỉ có điều, vị cô nương này…
-Nàng cứu tính mệnh ngươi, đứa con gái này dĩ nhiên ta phải thu nhận.
Hàn phu nhân nói:
-Thật là một cô nương tốt. Ngươi yên tâm, ngày sau ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt!
Bọn hạ nhân của Hàn phủ thấy mẹ con Hàn Mạc to nhỏ một bên, lại thấy Hàn phu nhân đầu tiên là nhéo tai Hàn Mạc, rồi lại cầm khăn lau nước mắt, nhất thời không hiểu làm sao, ngơ ngác nhìn nhau.
Hàn Thấm nắm tay Bích Di nương, hai mẹ con nhìn nhau, cũng ngỡ ngàng không hiểu mẹ con Hàn Mạc nói gì.
Hàn Mạc vẫn còn lo lắng đôi chút, thấp giọng nói:
-Nương, còn phụ thân thì sao?
-Ngươi yên tâm, chuyện ta đã quyết định, phụ thân ngươi phản đối cũng không được.
Hàn phu nhân ưỡn ngực, nói:
-Có ơn phải báo đáp. Cô nương ấy cứu ngươi, nếu hắn dám không nhận lấy đứa con gái này, ta sẽ không tha cho hắn.
Nghe Hàn phu nhân nói vậy, mối lo lắng của Hàn Mạc suốt dọc đường đi rốt cuộc đã được giải trừ.
Hàn phu nhân lắc mông đi qua, gọi tất cả mọi người lớn bé trong phủ đến một bên, thấp giọng nói một hồi. Thần sắc mọi người trong phủ đều quái dị, lại thấy Hàn phu nhân cầm khăn chỉ tay, nghiêm nghị nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
-Các ngươi nhớ kỹ cho ta, mọi chuyện phải làm theo lời ta dặn bảo. Nếu có ai để lộ chút sơ hở nào, cẩn thận lão nương lột da đấy.
Mọi người luôn miệng hô vâng.
Hàn phu nhân chỉ vài tên nha hoàn, nói:
-Mấy người các ngươi, nhanh chóng đến phía sau Đông viện thu dọn. Những người khác mau xếp thành hàng chào đón Đại tiểu thư về nhà!
Mấy tên nha hoàn kia vội vàng vào phủ. Những người khác đứng trước phủ xếp thành hai hàng.
Mọi chuyện đã sắp xếp xong, Hàn phu nhân mới liếc mắt nhìn Hàn Mạc, khẽ lắc eo đến bên xe ngựa, dịu dàng nói:
-Tụ nhi, con về rồi, làm mẫu thân nhớ con chết được!
Hàn Mạc nghe giọng nói dịu dàng của Hàn phu nhân, không biết vì sao lại cảm thấy rất xúc động. Bao nhiêu lông tóc trên người dựng đứng cả lên, hắn cảm thấy mẫu thân hắn đích thực là một diễn viên tài năng.
Hàn Mạc vén rèm xe, đỡ Hồng Tụ xuống xe ngựa. Hồng Tụ dọc đường đi đều tập trung an dưỡng, tuy rằng chưa hoàn toàn khỏi hẳn nội thương, nhưng nàng đã có thể đi lại nhẹ nhàng.
Hàn phu nhân thấy dáng vẻ thanh tú của Hồng Tụ, tức thì càng thêm yêu mến. Hàn phu nhân bước lên trước đỡ lấy tay nàng, đôi mắt đỏ hoe:
-Tụ nhi, khổ cho con rồi!
Hồng Tụ dĩ nhiên hơi sợ hãi, rụt người về sau, nép vào trong ngực Hàn Mạc. Hàn Mạc nhẹ nhàng vỗ vai nàng, dịu dàng nói:
-Nha đầu ngốc, mẫu thân đại nhân đang ở đây, muội còn không gọi mẫu thân đi?
Hồng Tụ ngẩn ra, lại thấy Hàn phu nhân hiền lành, tướng mạo xinh đẹp, nhất thời ngỡ ngàng, thoáng trầm mặc, rồi hạ giọng nói:
-Mẫu…Mẫu thân!
Hàn phu nhân thấy vẻ mặt tái nhợt, hết sức đáng thương của Hồng Tụ, lại nghĩ cô nương này thiếu chút nữa vì cứu Hàn Mạc mà bị chết, liền xót xa, nhẹ nhàng ôm lấy Hồng Tụ. Hàn phu nhân nắm tay nàng, nói:
-Tụ nhi, về nhà rồi, chúng ta về đến nhà rồi!
Hàn Mạc và Hàn phu nhân mỗi người nắm một tay Hồng Tụ đi vào trong phủ. Bích Di nương cũng đi lên, Hàn Mạc lại giới thiệu Bích Di nương và Hàn Thấm với Hồng Tụ. Mấy người bao quanh Hồng Tụ, tựa như nàng là đại tiểu thư thực sự vậy.
Hàn Thanh ở bên kia đã giơ tay, cao giọng nói:
-Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ, cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ!
Hồng Tụ lớn hơn Hàn Thấm một chút, cho nên được gọi là đại tiểu thư. Hàn Thấm vốn là đại tiểu thư, phải chuyển thành nhị tiểu thư.
Hàn Thanh vừa hô to, những người khác trong phủ đều cung kính cúi người, hô to:
-Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ!
Hồng Tụ vốn vẫn có chút sợ hãi, nhưng được Hàn Mạc cầm tay nàng, cảm giác lo lắng dần biến mất. Mọi người lại ôn hoà cười với nàng, khiến nàng càng thêm ấm lòng, mỉm cười rạng rỡ, xinh đẹp tuyệt trần.