Ông Tô ở một bên nhìn thấy mí mắt Đông Phương Hạ sắp dính vào nhau, lo lắng nói với Đông Phương Hạ, đứa cháu trai nhà họ Đông Phương này, ông ấy yêu quý từ tận đáy lòng.
Nhìn ông Tô duỗi bàn tay nhăn nheo ra, Đông Phương Hạ lắc lắc đầu! Nói: “Không cần đâu ạ, ông Tô, cháu còn rất nhiều việc phải làm, phải trở về rồi!”
“Không có gì quan trọng hơn sức khỏe của chính mình, đi! Đi nghỉ ngơi”, ông Tô quát lên.
“Ông Tô, hiện tại cháu đang làm gì ông hẳn là biết! Cháu thực sự có việc”.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đông Phương Hạ, ông Tô do dự một chút! Gật đầu: “Phác Du, đưa Tiểu Hạ về, đưa đến nơi an toàn rồi cháu hẳn trở lại”.
“Vâng, ông nội!”
“Không cần đâu ạ! Người của cháu đang ở bên ngoài. Phác Du, đi chăm sóc em gái của anh đi, một mình Dạ Ảnh e là sẽ không làm được hết, anh giúp cô ấy một tay”.
Tô Phác Du biết Đông Phương Hạ là người nói một là một. Nhìn qua ông Tô, nói với Đông Phương Hạ: “Vậy để tôi tiễn anh ra ngoài!”
…
Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ dẫn theo mấy anh em tử sĩ yên lặng đứng đợi Đông Phương Hạ ở trước cổng nhà Tô Phác Du, lúc nhìn thấy sắc mặt cậu chủ nhà mình tái nhợt, được Tô Phác Du đỡ đi ra, đầu tiên khẽ ngây ra, ngay sau đó vội vàng bước đến.
“Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Vỹ nhìn thấy băng gạc băng trên tay Đông Phương Hạ, một luồng sát khí lạnh như băng nhắm thẳng vào Tô Phác Du! Trầm giọng hỏi: “Cậu Tô, lúc Huyết Lang đi vào vẫn còn khỏe mạnh, sao bây giờ lại…”
“Tây Môn, Bạch Vỹ! Không có việc gì, em gái anh Tô bị bệnh, tôi cứu cô ấy nên mới bị như này! Đi thôi”.