“Phá”.
Hàn Lập cũng không thèm nhìn tới diễn biến ánh sáng bốn phía, đầu hơi cúi xuống mà trong miệng phát ra thanh ấm trầm thấp “Phá”.
Thanh âm này vừa phát ra khỏi miệng, ánh sáng vốn hơi mờ nhạt bỗng sáng rực lên đồng thời phát ra tiếng vù vù minh thanh chói tai. Thanh âm này càng ngày càng to giống như ngàn vạn con chim cùng hót.
“Ầm ù ù” âm thanh một tiếng nổ phát ra, ánh sáng mờ chợt tan đi, cả gian đại sảnh chợt ảm đạm đi.
Đám người Nam Lũng Hầu lúc này mới phát hiện tinh tường bốn phía không biết lúc nào đã biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là vách tường đá bình thường. Mà ở trên một mặt thạch bích có khảm một thạch môn cao ước bảy tám trượng, chiều rộng ba bốn trượng.
“Không nghĩ tới tạo nghệ của Hàn đạo hữu đối với trận pháp lại cao như vậy, lại thực sự phá được cấm chế này. Ha ha! Tốt lắm, ta cùng Vân đạo hữu tự nhiên giữ lời nói, sau khi hai người ta chọn lựa một kiện bảo vật thì đạo hữu có thể được ưu tiên chọn lựa một kiện bảo vật” Nam Lũng Hầu sắc mặt vui mừng, có chút hưng phấn nói.
Bạch sam lão giả vừa thấy cửa đá nọ thì đồng dạng vẻ mặt tươi cười, ánh mắt cũng tràn ngập lửa nóng.
“Nam Lũng huynh, chúng ta hay là xem một chút bên trong rốt cuộc có bảo vật gì! Liệu bên trong còn có cấm chế gì hay không!” Tu sĩ họ Vưu có chút nóng lòng đồng thời có chút lo lắng nói.
“Yên tâm, không có đâu. Dựa theo di ngôn của Thương Khôn Thượng Nhân thì động phủ này tổng cộng chỉ có hai tầng cấm chế mà thôi” Nam Lũng Hầu tự tin nói.
Tiếp theo hắn cũng không nói gì thêm nữa mà đi nhanh về phía trước, vung tay áo dài phất lên trên thạch môn một cái, đại môn dễ dàng hướng vào trong mở rộng.
Thấy tình hình này, một tia lo lắng trong lòng chúng tu sĩ cuối cùng cũng biến mất vô tung vô ảnh, tất cả đều đi theo phía sau Nam Lũng Hầu tiến vào trong cánh cửa.
“Đây là cái gì?” Sau khi thấy rõ cảnh vật phía sau thạch môn, lão phụ nhân ngạc nhiên mà kêu lên.
Không chỉ bà ta mà Hàn Lập cùng những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.
Không gian phía sau cửa lớn hơn so với đại sảnh phía trước mấy lần nhưng bên trong lại có khá nhiều gian lầu các linh lung tinh xảo.
Lầu các này toàn thân được điêu khắc bằng bạch ngọc trong suốt lấp lóe, cao hơn mười trượng nhưng chỉ có hai tầng, tinh xảo dị thường.
Mà cao mấy trượng ở trên lầu các lại có chữ “Ngọc Ki Các” ba chữ to màu bạc.
Bất quá trong đại sảnh lại kiến tạo lầu các thì cũng thật sự có chút quái dị! Phía trước “Ngọc Ki Các” còn lộ ra một cái bàn thờ màu đen cổ kính, trên đó thờ phụng một bộ ngân bạch quyển trục dài chừng vài thước, ngân quang lập lòe, xem ra không phải phàm vật.
Chỗ khác thì đều trống rỗng, không có bất cứ đồ vật gì và có vẻ cũng không có cánh cửa nào khác.
“Chẳng lẽ bảo vật lại giấu ở trong lầu các?” Mọi người trong lòng đều không khỏi thầm nghĩ như thế.
Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả nhìn nhau một cái, kết quả Nam Lũng Hầu không có cử động nhưng lão giả lại cẩn thận tiến lên, đi tới trước bàn thờ.
Đám người lão phụ nhân cùng Vương Thiên Cổ trong lòng vừa động, nhưng không ai ngăn trở. Chỉ lạnh lùng nhìn cử động của lão giả.
Lão giả họ Vân cũng không có trực tiếp đưa tay ra lấy quyển trục, ngược lại sau khi do dự một chút thì há mồm phun ra một bạch hà phiến.
Bạch hà phiến này trực tiếp cuốn quyển trục bay lên giữa không trung, sau khi quay cuồng một trận thì phát ra tiếng “Bốp” rồi trực tiếp mở ra, lộ ra một bức tranh nho sinh lưng đeo trường kiếm,ngửa mặt nhìn trời.
“Đây là Thương Khôn Thượng Nhân?” Tu sĩ mặt lạnh nhìn bức vẽ có chút kinh ngạc hỏi.
“Có lẽ vậy. Bất quá cung phụng tranh ở chỗ này thì có dụng ý gì?, chắc cũng phải có gì đó quý trọng cũng nên” Vương Thiên Cổ ánh mắt chớp động xem ngọc các một chút nói.
“Để lão hủ thử một lần nữa!” Lão giả họ Vân sau khi ngẫm nghĩ chậm rãi nói.
Tiếp theo hắn hai tay bắt quyết, từ đầu ngón tay bắn ra mấy đạo hồng sắc pháp quyết đánh vào bức tranh. Bên ngoài bức tranh ngân quang đại phóng trong chốc lát nhưng một lát sau lại khôi phục nguyên trạng, cũng không có gì dị thường xuất hiện.
“Có chút cổ quái! Nhưng có thể chỉ là bức tranh bình thường thôi!” Lão giả họ Vân nhìn thấy màn này có chút chần chờ nói.
“Nếu như vậy, tạm thời đem vật ấy thu hồi. Chờ một lát sau khi tìm được bảo vật thì mới quyết định thuộc sở hữu của ai. Mấy vị đạo hữu có ý kiến gì khác không?” Nam Lũng Hầu sau khi im lặng một chút thì mở miệng đề nghị.
“Lão thân không có ý kiến, cứ theo lời đạo hữu đi!” Lão phụ nhân thu liếc mắt nhìn bức tranh một cái rồi cười hắc hắc đồng ý nói.
Những người khác lúc này còn chưa nhìn thấy bảo vật còn lại nên tự nhiên cũng không có ý gì khác.
Kết quả Lão giả họ Vân đem quyển trục thu hồi, cẩn thận thu vào Túi Trữ Vật.
“Đi thôi! Ta lên trên lầu các xem sao!” Nam Lũng Hầu nhìn lầu các, trên mặt hiện lên một tia nóng bỏng.
Kết quả đoàn người đi vòng qua bàn thờ, đi tới trước cánh cửa đang đóng chặt.
Lúc này đây, Nam Lũng Hầu không thể chần chờ hơn được nữa mà vươn tay đẩy cánh cửa, “kèn kẹt” tiếng cánh cửa mở ra.
Không chờ đám người Hàn Lập đi vào, một luồng linh quang chói mắt trực diện phóng tới làm mọi người mất một hồi lâu mới phản ứng được.
Chỉ thấy tầng một có ba cái giá gỗ lớn, trên đó có bày toàn các đồ vật tản ra hào quang chói mắt khiếp người.
Lần này, vô luận Nam Lũng Hầu hai người hay là đám tu sĩ Vương Thiên Cổ, tất cả đều mừng rỡ.
Bất quá, mỗi người bọn họ đều là lão gian cự hoạt, không ai muốn làm ra chuyện gây kiêng kỵ, làm ra cử động ngu xuẩn khơi dậy sát khí của mọi người.
Tất cả mọi người đều cố gắng kiềm chế lửa nóng trong lòng, chậm rãi đi vào lầu các đánh giá bảo vật đặt trên giá gỗ.