“Đa tướng quân yên tâm, ta sẵn lòng làm chó, con chó nghe lời nhất”.
“Ha ha ha…”
Đa Đoạt cười nói: “Ta có thể khoan dung cho sự phản bội của ngươi, nhưng không thể khoan nhượng cho quân giết chủ, kẻ vong ơn bội nghĩa như ngươi không xứng làm chó nữa kìa”.
“Đa tướng quân… ngài… chẳng phải ngài nói muốn đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ sao? Ta đem đến cho ngài rồi… ngài không thể… không thể…”
Không để ông ta nói hết câu, Đa Đoạt hét lên: “Người đâu, tên bái tướng Khoa Nhĩ Mạn này hại quân giết chủ, vong ơn bội nghĩa, khiến người và thần cùng phẫn nộ. Mặc dù Hoa Hạ ta là kẻ thù với Khoa Nhĩ Mạn, nhưng đó là vì Khoa Nhĩ Mạn khiêu khích trước, nhưng Hoa Hạ ta cũng cảm thấy hổ thẹn với mấy tên phản bội như bái tướng, phẫn nộ thay người dân, hôm nay cho ông ta chết tại đây”.
“A… Đa tướng quân… đừng… chẳng phải người đã đồng ý với ta cho ta làm đại hãn sao… Đa tướng quân, đừng giết ta, ta còn người nhà…”
“Khoan đã… Giết luôn người nhà của ông ta đi, làm bồi bạn trên đường đến suối vàng…”
“Không… ngươi… tên súc sinh ngươi đấy Đa Đoạt, ngươi là kẻ vô liêm sỉ…”
Đa Đoạt nhíu mày.
“Khoan đã… hay là… tru di cửu tộc ông ta nhỉ…”
“Không…”
Thành Đột Quyết Tư Thản, Khoa Nhĩ Mạn
Đại quân Hoa Lạt Tử Mô đã lần lượt tấn công không dưới một trăm lần, lúc này hơn một nửa trong số bốn mươi vạn quân trú trong thành đã bị giết hoặc bị thương, nhìn lại Hoa Lạt Tử Mô lần nữa cũng cảm thấy khó chịu, số lượng thương vong lên tới bốn mươi vạn người.
Đại doanh Hoa Lạt Tử Mô.