“Đúng”
“Anh luôn như vậy. Anh biết, nhưng anh không chịu nói cho tôi biết, đúng không?”
Lý Hoàng Pháp im lặng khi nghe những lời đó, nhìn cô ấy với ánh mắt phức tạp.
Một lúc lâu sau, anh †a gật đầu và thốt ra một tiếng: “Ừ”
“Cho nên, em bây giờ tới đây là để hỏi tội tôi sao?”
“Không phải, anh có lập trường của anh, những thứ này đều là bí mật quân sự, anh không nói cho tôi biết là có lý do, tôi chỉ muốn rõ ràng mà thôi”
“Vậy em bây giờ đã rõ ràng hết mọi chuyện chưa?”
“Chẳng lẽ còn có cái gì mà tôi vẫn không biết sao?”
Cố Ngọc Vy không thể không tò mò “Nguyên Doanh thật sự không yêu em đâu, thậm chí lần đó ở trong phòng ăn trách cứ em, gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi nhân lúc thời điểm yếu ớt nhất của em mà thừa cơ tiến tới”
Cố Ngọc Vy nghe được lời này, biểu cảm trên mặt như đóng lại thành băng.
Cô ấy rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất thần sắc bên trong, nói: “Lúc đó tôi còn thắc mắc, làm sao anh biết tôi đang ở đâu, thì ra…là có người chỉ điểm. Thôi được rồi, chuyện của chúng ta đã rõ ràng, kế tiếp là chuyện của tôi cùng Nguyên Doanh”
Cô ấy xoay người rời đi, rất nhanh đã nhìn thấy Nguyên Doanh ở trong phòng bệnh.
“Em tới rồi”
“Đi ra ngoài nói chuyện đi, em sợ quấy rầy tới bệnh nhân”
Nguyên Doanh mím môi, đi theo cô ấy ra ngoài…
Ngay khi cánh cửa của tiểu khu được đóng lại, Cố Ngọc Vy quay người lại với một năm đấm mạnh mẽ giáng xuống.
Cô ấy cũng đã từng luyệi năm đấm của cô ấy rất lợi hại, ngay cả đàn ông cũng khó có thể chịu nổi.
Một cú đấm giáng vào bụng, nếu nắm đấm không đau thì người bị đánh đã không cảm thấy đau đớn như thế.
Nguyên Doanh khịt mũi rồi lảo đảo lùi lại mấy bước, có phần hơi bất ngờ.
“Cú đấm này là do anh nói dối em” Sau đó, là cú đấm thứ hai, giáng mạnh vào mặt anh, lập tức khóe miệng anh đỏ bừng sưng lên và có máu trào ra.
“Cú đấm này là do anh không muốn em mà lại đẩy em vào vòng tay của người đàn ông khác. Anh đúng là đồ cặn bã”
Cuối cùng, đó là cú đấm thứ ba.
“Còn cú đấm này là bởi vì anh quá hèn nhát, nhát gan. Anh nghĩ mình không thể đảm bảo hạnh phúc cho em, anh giống như một con rùa thu nhỏ, chỉ biết rụt cổ ẩn trong mai rùa, không dám thò đầu ra nhìn người khác.
Anh bị thương, anh không thể lên bàn phẫu thuật, vậy thì sao? Anh sợ em khinh thường anh hay anh đang khinh thường chính mình vậy?”
“Em có biết anh rất khó để níu kéo em không, ngay cả ôm em cũng không thể?”
“Em có biết cuộc hôn nhân này của anh phải kéo dài bao nhiêu năm hay không, anh lấy cái gì đảm bảo để đòi cưới em chứ?”
Nguyên Doanh bây giờ cảm xúc dồn nén bao lâu rốt cục cũng bộc phát ra hết, anh ấy cũng đã kìm nén tình yêu của mình không ít hơn Cố Ngọc Vy.
Cố Ngọc Vy đau một phần, thì anh ấy đau gấp mười lần.
“Em đây không cần anh phải ôm được, tay phải của anh vẫn còn, nắm tay em cũng được mà? Em cũng không cần cái quyển sách đỏ kia, dựa vào cái kia là có thể trói chặt hôn nhân cả đời sao? Em chỉ muốn anh nói thật lòng, rốt cuộc anh có yêu em hay không?”
“Anh không đưa được!”
“Em chỉ hỏi anh có yêu em hay không, anh lại trả lời lung tung làm gì. Yêu, hay không?”
Cố Ngọc Vy hung hăng hỏi, mắt đều đỏ lên.
Bàn tay nhỏ bé của cô ấy năm chặt thành nắm đấm, ép Nguyên Doanh phải nhận ra được vấn đề này.
‘Yêu, hay không yêu.
“Không yêu”
“Chết tiệt!”
Cố Ngọc Vy tuôn ra một câu thô lỗ, một đấm hung hăng giáng xuống.
“Em xem như chưa nghe thấy gì, anh nói lại lần nữa xem. Hôm nay nếu anh nói không ra hai chữ mà em muốn nghe, thì em đây liền lập tức tháo dỡ cả bệnh viện quân khu này đấy”
“Không yêu”
Nguyên Doanh nuốt nước bọt, từng chữ nói ra.
Đôi mắt anh ấy không chớp nhìn thẳng vào cô ấy.
Không thể cho cô ấy bất kỳ nơi nương tựa nào, anh ấy đã muốn buông tay rồi “Anh…”
Lý Hoàng Pháp không ngờ anh ấy còn cứng đầu hơn cả mình, giống như một con bò vậy.
“Ngọc Vy, em là hành động theo tình cảm, còn anh là lý trí. Em cho rãng tình yêu có thể vượt qua tất cả sao, nhưng đổi với anh xem ra không phải. Anh yêu em, nhưng không thể thẳng thăn ôm hôn em. Biến em thành kẻ thứ ba trên danh nghĩa đạo đức, cũng không thể để cho em trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận của anh được”
“Điều này đối với anh còn đau đớn hơn là bị giết chết. Anh thà không ở bên cạnh em còn hơn là để em phải chịu đựng những bất bình như vậy. Em nghĩ mình có thể chịu đựng được, nhưng đó không phải là chuyện một sớm một chiều. Đúng, em sẽ phải chịu đựng lâu dài, sống trong đau khổ”
“Anh cảm thấy làm như vậy là đúng đản, nhưng rồi anh sẽ cảm thấy tội lỗi. Nếu em đã cứng đầu như vậy, nhất định sẽ không khóc trước mặt anh. Nếu bây giờ anh chịu nhượng bộ, anh sẽ lùi lại một bước. Nhưng đổi lại là gánh nặng nặng nề trên lưng em, vậy thì em vân nên giết anh đi, xem như anh là một tên khốn nạn, có chết đi cũng không tiếc!”
Anh ấy lấy ra một khẩu súng lục và đưa nó đến trước mặt cô ấy.
Nòng súng đen như mực, chĩa vào ngực anh ấy. Không khí lúc đó như ngưng tụ thành băng.