Cứ thế, không biết qua bao lâu, Đan Hải khô cạn của hắn lại một lần nữa hội tụ thành vùng biển linh lực.
Hơn nữa, lần này Đan Hải của hắn đã có một số thay đổi.
Nhìn vào bên trong, biển linh lực màu vàng dâng trào trong Đan Hải, mà phía trên lại có những ngôi sao lấp lánh, nhìn kỹ có thể thấy từng ngôi sao màu vàng, trong đó có chín ngôi sao cực kỳ sáng.
Không chỉ có vậy, cơ thể Diệp Thành không chỉ xương cốt kinh mạch, mà ngay cả huyết quang cũng lấp lánh ánh sao, rất kỳ lạ.
“Thái Hư Phân Thân, hiện”, Diệp Thành bắt đầu tạo thủ ấn.
Đột nhiên chín làn khói xanh xuất hiện, hoá thành chín phần phân thân, sau đó dưới tác động ý niệm của hắn, phân thân đó ngồi xếp bằng bên cạnh, cũng hấp thu sức mạnh của tinh tú rồi truyền toàn bộ vào cơ thể hắn.
Cứ thế, ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Diệp Thành thở ra một hơi khí đục thật dài rồi mở mắt.
Ba ngày qua hắn liên tục hấp thu sức mạnh của tinh tú khiến hắn trở lại trạng thái đỉnh phong, mà khí chất của hắn cũng trở nên hơi khác, đặc biệt là đôi mắt đen láy như bầu trời đầy sao kia, trong đó còn lấp lánh những tinh quang.
“Cảm giác này thật tuyệt”, Diệp Thành vặn cổ rồi nhảy xuống khỏi trận pháp.
Nhưng chín phân thân của hắn vẫn ngồi đó, tên nào cũng đều chăm chỉ hấp thu sức mạnh của tinh tú, sau đó thông qua mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, truyền vào cơ thể hắn.
“Chịu khó một chút cho ta, đừng lười biếng”, Diệp Thành mỉm cười rồi cất Tử Huyên đi, bước ra phía ngoài cung điện.