Xã hội ngày nay rất cởi mở nhưng cũng chưa đến mức không có giới hạn. Đối với thực trạng quan hệ nam nữ mà nói thì mặc dù xã hội bây giờ là xã hội hiện đại, nhưng thực ra sự ràng buộc đối với phụ nữ vẫn không hề giảm bớt.
Những người phụ nữ như vậy khiến Ninh Thư khinh bỉ vô cùng, thừa lúc còn trẻ thì phóng khoáng, tự tại, mặc sức chơi bời, đến khi hơi lớn tuổi một chút mới tìm một người đàn ông đàng hoàng, chững chạc, không biết ăn chơi đàng điếm để kết hôn.
Để những người đàn ông như Vương Bác phải chịu hết trách nhiệm.
Trước mặt mấy thằng đàn ông cặn bã thi khom lưng quỳ gối, trước mặt những người đàn ông đàng hoàng lại vênh váo tự đắc.
Bây giờ Vương Bác và Thái An Kỳ đã kết hôn rồi, hiện đang trong thời kỳ trăng mật, căn phòng bên cạnh không biết đang làm gì mà cứ kêu thùng thùng.
Chắc là đang chơi trò “đến bắt em đi” đây mà, bắt được em thì sẽ để anh chơi đùa thỏa thích.
Ninh Thư cảm thấy trên người cô toàn là mồ hôi, cô phải đi tắm cái đã, sau đó mới có thể ngồi tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Không biết đã tu luyện được bao lâu thì đột nhiên Ninh Thư bị một tràng gõ cửa ngắt quãng, cơ thể cô xuất hiện một luồng kình khí rất nhỏ.
Cô cảm thấy cũng không tệ lắm, trước đây lúc ở thế giới hiện đại cô hoàn toàn không có cơ hội để có thể tu luyện kình khí, chắc là vì quy tắc của Tuyệt Thế Võ Công.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó giọng nói của một người đàn ông truyền tới: “Mẹ.”
Ninh Thư rời khỏi giường, cô đi dép lê vào sau đó ra mở cửa, lúc cửa mở ra cô nhìn thấy Vương Bác và Thái An Kỳ, dáng người của Vương Bác cũng bình thường, mặt mũi đàng hoàng, dáng dấp cũng không tệ lắm, nhưng mà chính vì thật thà nên không tỏa ra được sức quyến rũ.
Ninh Thư hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Vương Bác trả lời: “Mẹ, đến giờ ăn trưa rồi ạ.”
Ninh Thư: →_→
Muốn cô đi nấu cơm trưa bây giờ ư?
Ninh Thư lướt qua khuôn mặt thanh tú của Thái An Kỳ, tuy rằng ngũ quan không phải là quá diễm lệ nhưng nói chung vẫn rất đẹp.
“Hôm nay mẹ không khỏe nên không nấu cơm.” Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ: “Con dâu nấu cơm nhé, mẹ thực sự rất mệt.”
“Mẹ không sao chứ ạ.” Vương Bác nghe cô nói không được khỏe liền vội vàng hỏi: “Mẹ có cần đến bệnh viện khám không.”
Ninh Thư khoát tay: “Mẹ đã lớn tuổi rồi nên việc sức khỏe hơi yếu là chuyện bình thường, hôm nay con dâu nấu cơm nhé.”
Thái An Kỳ bĩu môi: “Hay là bọn mình gọi đồ ở ngoài về ăn đi, mùa hè mà nấu cơm thì nóng lắm.”
Ha ha, cô nấu cơm thì nóng còn tôi nấu cơm thì không chắc?
Ninh Thư nhếch miệng nói: “Thức ăn ở bên ngoài không sạch sẽ, nấu ở nhà sạch sẽ hơn nhiều.”
Thái An Kỳ nhíu mày, cô ta cầm lấy tay áo của Vương Bác, Vương Bác nhìn thoáng qua cô ta rồi quay sang nói với Ninh Thư: “Thôi thì gọi đồ ăn ở bên ngoài đi mẹ.”
Ninh Thư gật đầu: “Vậy cũng được.”
Suýt chút nữa thì Thái An Kỳ không nhịn nổi nữa mà trợn cả mắt lên, cô ta nói thì bà không đồng ý thế mà con trai nói một câu thì đồng ý ngay.
Hứ, ăn với ở….
Thái An Kỳ lấy điện thoại ra gọi điện cho nhà hàng để đặt thức ăn, Ninh Thư đứng bên cạnh nghe được những món ăn cô ta chọn đều rất đắt.
Mọi chi tiêu trong nhà một tháng chỉ có mấy nghìn tệ vậy mà cô ta mua một bữa ăn bên ngoài đã hết mấy trăm tệ rồi.
Thật là quá phung phí, ba người không thể nào ăn hết nhiều thức ăn như vậy được.
Điều kiện gia đình của nhà này cũng không phải sung túc gì cho lắm, chỉ có thể coi như đủ sống, Vương Tử Di là nhân viên của một công ty, bây giờ đã nghỉ hưu rồi, bà chỉ có một chút lương hưu để chi tiêu.
Cộng thêm tiền phí nuôi dưỡng con cái mà chồng cũ của bà gửi suốt nhiều năm, bây giờ con trai cũng đã có công việc rồi, lương cũng ở mức trung bình.
Lúc đầu, Thái An Kỳ cũng cân nhắc nhiều phương diện rồi mới chọn gia đình như vậy.
Thái An Kỳ đặt rất nhiều đồ ăn nhưng Ninh Thư cũng không nói gì, Vương Bác nhìn về phía Ninh Thư, thấy cô không có ý kiến gì thì thở phào nhẹ nhõm, cùng Thái An Kỳ ngồi trên sô pha xem ti vi.
Còn bóc chuối giúp Thái An Kỳ.
Ninh Thư ngồi trên sô pha chờ người giao đồ ăn đến, chỉ một lúc sau, tiếng chuông đã vang lên, nhà hàng đã mang đồ ăn đến.
Vương Bác tính tiền sau đó đặt đồ ăn lên bàn, anh quay sang nói với mẹ và vợ mình đang ngồi trên sô pha: “Ăn cơm thôi.”
Thức ăn trên bàn rất phong phú, thức ăn bày hết cả nửa mặt bàn, mùi thơm bay khắp nơi.
Ninh Thư ngồi xuống ăn cơm, trước mặt cô là đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết, Vương Bác không ngừng gắp thức ăn cho Thái An Kỳ.
Vẻ mặt của Thái An Kỳ có chút sốt ruột, cô ta nói: “Không cần gắp nữa đâu, bát của em đầy lắm rồi, anh cũng ăn đi.”