Không phải là Doãn Tiểu Tiểu chứ?
Với tính cách của Doãn Tiểu Tiểu chắc sẽ không làm chuyện như vậy, nếu không hình tượng của nhân vật chính hỏng mất.
Trong lúc Minh Thù suy nghĩ không thấy ai khả nghi cả thì đã chén hết khoai tây rồi.
Minh Thù ra khỏi lớp, cô vừa đi thì Bắc Đường cũng kêu người đến gọi cô thế là không gặp được.
Nghe nói Minh Thù lại trốn học, Bắc Đường mặt tối sầm lại.
Hắn vươn tay sờ lưng cảm giác đau nhức nhói lên, khiến hắn nhăn mặt.
Cô dám dùng bao cát đánh hắn.
Đừng hỏi tại sao cô mặc đồ che kín rồi vẫn biết là cô.
Trừ cô ra không ai lại làm chuyện nhạt nhẽo như vậy cả.
Tức chết mất.
Đợi đấy cho lão tử.
Không chinh phục được cô thì lão tử sẽ đổi họ theo cô.
“Thầy Bắc Đường, thầy sao vậy mặt mũi trông khó coi lắm?” Một nữ giáo viên tận tình thăm hỏi.
Bắc Đường rút tay lại, mặt lập tức tỏ ra bình thường, lạnh lùng: “Không sao.”
Cô giáo vừa hỏi thăm đó mỉm cười quyến rũ, khẽ vuốt vuốt mái tóc: “Thầy Bắc Đường vừa đến, thích ứng với trường lớp chắc rất vất vả, không biết tối nay thầy có rảnh không, tôi mời thầy đi xem phim thư giãn một chút nhé.”
“Không rảnh.”
Cô giáo nghẹn họng.
Cô tự thấy mình là cô giáo đẹp nhất trường, người đàn ông này lại dám coi thường như thế.
Cô giáo “hừ” một tiếng rồi quay sang nói chuyện với đồng nghiệp khác.
–
Buổi chiều học thể dục.
Lớp thể dục của Minh Thù và An Khả Khả trùng hợp lại học cùng nhau, mọi người ai cũng chỉ chỉ chỏ chỏ An Khả Khả.
Đợi thầy giáo cho giải tán, lập tức có nữ sinh nhân cơ hội An Khả Khả đứng một mình bao vây cô ta lại.
Minh Thù vội chạy đến xem kịch.
Học sinh sống cùng phòng với An Khả Khả chính là nam thần của bọn họ, bị một đứa con gái giả trai xâm phạm, đám người hâm mộ này làm sao mà nuốt cho nổi cục tức đó.
“Không biết các cậu nghe ai nói, nhưng đây là lời bịa đặt không có căn cứ.” An Khả Khả giải thích.
Nhưng đám người hâm mộ không thèm nghe, cứ thế lấy tay khám ngực.
Dù cho An Khả Khả có bó ngực thì cảm giác khi chạm vào vẫn khác với con trai, nếu bị họ sờ vào thì sẽ lộ ngay.
Việc này nếu bị nhà trường biết được thì cô chắc chắn sẽ bị đuổi học.
“Các cậu đừng quá đáng quá.” An Khả Khả sợ hãi lùi lại phía sau, nhưng đám người hâm mộ đằng sau chặn cô lại rồi đẩy về phía trước, An Khả Khả chỉ còn cách ôm lấy ngực che chắn.
“Cậu là con trai còn sợ bị bọn tôi sờ hay sao?” Một cô gái trong nhóm nói: “Thiệt thòi là tôi được chưa.”
“Đừng chạm vào tôi.”
Minh Thù âm thầm đếm ngược.
Vừa đếm đến ba, cô quay lưng lại vừa hay gặp đúng Bùi Cẩn đang chạy vội đến.
Bùi Cẩn giận dữ quát: “Tránh ra.”
“Tránh thì tránh hung dữ thế làm gì, dù tôi có tránh thì cũng muộn rồi.” Minh Thù nhẹ giọng, cùng với tiếng kêu thất thanh của An Khả Khả đằng sau.
Bùi Cẩn càng giận dữ hơn vụt tới lao tới đám đông.
Bùi Cẩn bế bổng An Khả Khả ra khỏi đám nữ sinh, An Khả Khả mặt đẫm nước mắt trông vẻ khổ sở lắm.
Còn các nữ sinh thì vô cùng kinh ngạc và chấn động.
“An Khả, mặt cậu thật dày!”
Có nữ sinh cất tiếng mắng.
“Dám giả trai để chui vào phòng ngủ của con trai, sao cậu có thể không biết xấu hổ đến mức ấy.”
“Việc này phải báo cáo cho các thầy cô biết, để các thầy cô đuổi học cậu ta.”
Bùi Cẩn ôm An Khả Khả trong lòng trùng hợp đối diện với Minh Thù đang đứng gần đó.
Một cô gái mặt mày xinh đẹp thanh tú, làn môi khẽ nhếch, đôi mắt sóng sánh ấm áp mềm mại, dường như xung quanh tỏa ra một loại ánh sáng lạ kỳ.
Nhưng…
Là cô ta.
Chắc chắn là cô ta nói ra.
Chỉ có cô ta nhìn thấy mình… ngoài cô ta ra, không một ai biết cả.
***
[Hài Hòa Hiệu]Hài Hòa Hiệu: Hôm nay xem tiểu yêu tinh đánh nhau à?
Minh Thù: Không xem! Im đi!
Hệ thống Cửu thiếu: Tôi xem tôi xem.
Hài Hòa Hiệu: Ký chủ, biết xem hàng đấy.
Minh Thù: Ha ha, đánh nhau thì có gì hay ho đâu.
Hệ thống Cửu thiếu:?
Hài Hòa Hiệu: …
Tiểu tiên nữa: Bỏ phiếu được đấy.
Hài Hòa Hiệu: …