Một hồi lâu sau, Thương Viêm mới trầm giọng bảo:
– Sư điệt, không phải các sư thúc nghi ngờ ngươi, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, hiện giờ ngươi là luyện đan sư cấp bậc nào?
Từ miệng Đỗ lão, Thương Viêm biết Dương Khai là luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm.
Nhưng biểu hiện của hắn trong thời gian qua thì lại quá mức của một luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm. Đan dược Linh cấp trung phẩm, thượng phẩm cứ không ngừng ra lò, rõ ràng Dương Khai không chỉ là luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm.
Đỗ lão không đời nào lại nói dối Thương Viêm, vậy thì khả năng duy nhất xảy ra đó là Dương Khai đã giấu giếm bản lĩnh thật sự của mình với hiệp hội luyện đan sư.
Mắt Phi Vũ sáng rực, nhìn Dương Khai bảo: – Vài ngày trước, ta nhớ ngươi còn luyện ra được một viên Thánh đan!
Nghe vậy, Thương Viêm biến sắc: – Thật sao?
– Dạ. Dương Khai gật đầu, lấy viên đan Thánh cấp ra: – May mắn mà luyện được một viên.
Thương Viêm liền cầm lấy, kiểm tra kỹ lưỡng một hồi, liền kích động: – Vậy ngươi có thể luyện được đan dược Thánh cấp nữa không?
– Chắc là được. Dương Khai gật đầu. Hắn không phải dùng đến linh trận khi luyện đan, thậm chí còn không dựa dẫm Vạn Dược Linh Nhũ bao giờ.
Linh trận có thể nâng cao khả năng thành đan, Vạn Dược Linh Nhũ có thể nâng cao chất lượng đan dược.
Nếu có hai thứ này bổ trợ, thì hiện giờ Dương Khai có thể ung dung luyện ra đan dược Thánh cấp hạ phẩm.
– Vậy chẳng phải ngươi là luyện đan sư Thánh cấp sao? Lực Hoàn thốt lên kinh ngạc.
Những người còn lại cũng há hốc mồm.
– Vẫn còn thiếu chút đỉnh nữa. Dương Khai tỏ ra khiêm tốn.
Họ liền đồng loạt hít một hơi thật sâu rồi nhìn nhau, Phi Tiễn nhăn hàm răng hô nói: – Chuyện này có thể thành!
– Đúng vậy! Thương Viêm cũng gật đầu trịnh trọng.
– Có phải các vị sư thúc cần đệ tử giúp luyện đan? Dương Khai thắc mắc.
– Có thể xem là vậy. Thương Viêm gật đầu. – Nhưng cũng không hẳn là vậy, sư điệt, ngươi đã nghe nói đến Ma hoa nghìn năm chưa?
Dương Khai lắc đầu.
Thương Viêm cười mếu: – Phải rồi, ta quên là ngươi đến từ thế giới khác, chắc là ngươi chưa nghe. Vậy chuyện ở đại lục Thông Huyền có ba tộc là loài người, Yêu tộc và Ma tộc cai trị, hẳn là ngươi biết chứ?
– Chuyện này thì đệ tử biết. Dương Khai khẽ gật đầu.
– Nhân lĩnh, Ma cương, Yêu vực, là tên gọi chung cho phạm vi hoạt động của ba tộc này. Trong đó, Nhân lĩnh là rộng nhất, kế đến là Ma cương và Yêu vực xếp cuối, trong đó còn có một vùng đất trung lập.
Điều này Dương Khai cũng biết, hắn nghe Thủy Linh kể hồi mới đến đại lục Thông Huyền.
– Ở vùng đất trung lập này, có một nơi được gọi là Vọng Thiên Nhai! Trên Vọng Thiên Nhai ở một ngọn núi cao vạn nhẫn, có duy nhất một cây Ma hoa nghìn năm trên cõi đời này, một nghìn năm nở hoa một lần, mỗi lần hoa nở thì qua hai canh giờ sau hoa sẽ tàn.
– Ma hoa nghìn năm này có tác dụng gì? Dương Khai liền nắm nay được điểm mấu chốt của vấn đề, trầm giọng hỏi.
– Với ngươi thì vô dụng, với đại đa số người trong thiên hạ cũng vô dụng, nhưng với bốn người bọn ta thì lại hữu dụng vô cùng.
– Nó có thể giúp bọn ta cảm ngộ được điều huyền bí của Nhập Thánh Cảnh, dựa vào năng lượng của Ma hoa nghìn năm, chưa biết chừng bọn ta có thể đột phá được ngưỡng chướng ngại hiện tại. Phi Vũ cũng hơi kích động.
Dương Khai ngạc nhiên thấy rõ.
– Nhưng vì đặc tính của Ma hoa nghìn năm, nên cần đến một luyện đan sư tài nghệ cao thâm để ngưng luyện nó thành dược dịch khi hoa nở, mà vị luyện đan sư này, tối thiểu phải là luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm thì mới thành sự được.
– Nên mới cần đến đệ tử?
– Không sai!
– Trong tông hẳn phải có luyện đan sư lợi hại hơn đệ tử chứ? Dương Khai lấy làm lạ.
Tông môn lớn như Thiên Tiêu Tông thì hẳn là có luyện đan sư Thánh cấp, dù không có đi nữa thì cũng phải có vài người Linh cấp thượng phẩm, luận về tư chất thì họ lão luyện hơn Dương Khai nhiều.
– Bọn họ là khách khanh trong tông, việc này quá mạo hiểm, chưa chắc họ đã chịu đi. Hơn nữa, dù thuật luyện đan của họ có lợi hại hơn ngươi, nhưng sức chiến đấu thì không mạnh bằng ngươi.
– Đệ tử hiểu rồi. Dương Khai gật đầu. – Nói cách khác, có rất nhiều người đang nhắm vào Ma hoa nghìn năm đó?
– Nhiều đến mức ngươi không tưởng tượng được! Thương Viêm khẽ thở dài: – Nghìn năm mới nở hoa, ai để tâm thì ắt sẽ chú ý động tĩnh của nó. Bọn ta nắm được tin nó sắp nở hoa, thì những kẻ khác cũng sẽ hay tin. Chỉ cần chúng muốn thăng lên Nhập Thánh Cảnh thì sẽ quyết tranh chấp.
– Sư điệt, lần này thật sự quá nguy hiểm, nếu ngươi không muốn đi, bọn ta sẽ không ép đâu. Phi Vũ nhẹ nhàng nói với Dương Khai.
– Đệ tử đi! Dương Khai mỉm cười. – Nếu có thể giúp bốn vị sư thúc thăng lên Nhập Thánh Cảnh, thì dù có phải vào long đàm hổ huyệt, đệ tử cũng cam lòng!
Mắt Phi Vũ chợt ngấn nước, gương mặt đầy cảm kích.
Thương Viêm và hai ngươi kia cũng xúc động ra mặt.
– Tiểu tử ngoan, sư thúc thương ngươi quả không phí công. Lực Hoàn cười ha hả.
– Vậy ngươi hãy đi chuẩn bị đi, năm ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát, về thời gian thì hãy còn kịp. Thương Viêm bảo.
Dương Khai gật đầu.
Ba gã nam nhân nhanh chân rời đi, họ cũng cần phải chuẩn bị cho cuộc viễn hành sắp đến.
– Lần này bất kể là có thành công hay không, thì cũng phải cảm ơn ngươi. Phi Vũ khẽ nói.
– Các sư thúc rất quan tâm đến đệ tử, đây cũng là việc đệ tử nên làm. Dương Khai lắc đầu.
Phi Vũ im lặng nhìn hắn, như thể muốn nhìn thấu tâm can hắn. Một hồi lâu sau, nàng chợt nhoẻn miệng cười: – Ta đi tắm đây, có muốn tắm cùng không?
Dương Khai tối sầm mặt: – Sư thúc lại uống rượu à?
– Mất hết cả hứng! Phi Vũ bĩu môi rồi lao vụt đi, thoắt cái đã chẳng thấy đâu.
Dương Khai lắc đầu ngán ngẩm, vị sư thúc hào sảng phóng khoáng này thực sự rất khó đối phó, thường hay nói những câu gây kinh ngạc, chẳng ai ứng đối được.
Năm ngày, Dương Khai cũng không chuẩn bị gì đặc biệt, mà chỉ luyện đan như thường.
Năm ngày sau, tất cả đã ổn thỏa, Dương Khai ra khỏi thạch thất, Phi Vũ đã chờ bên ngoài, thấy hắn xuất hiện liền tươi cười vẫy tay.
– Thương Viêm sư thúc và hai sư thúc kia đâu ạ? Dương Khai hỏi.
– Họ đang chờ bên ngoài.
Bay ra khỏi sơn động, quả nhiên đám người Thương Viêm đang đứng ngay dưới thác nước, nghển cổ lên trông đợi.