Y hỏi rất bất ngờ, khiến Hàn Mạc không kịp phản ứng lại. Hắn thoáng run người, chợt hiểu ra, lại khẽ kinh ngạc.
Trong vụ xung đột ở buổi yến hôm trước, Tiêu Hoài Ngọc gần như không nói gì, mặc kệ cho Ngũ Thiên Thiệu nói năng xằng bậy, đến cuối cùng mới xử phạt Ngũ Thiên Thiệu.
Lúc ấy, Hàn Mạc thấy Tiêu Hoài Ngọc không nói gì, thật sự đã nghĩ rằng Ngũ Thiên Thiệu là do y sai phó mới có hành động vô lễ như vậy. Cách y xử trí sau đó cũng chỉ khiến Hàn Mạc cảm thấy Tiêu Hoài Ngọc vì nể mặt mũi của Tào Ân mà giành cho gã chút công đạo, chứ không phải vì hắn mà làm.
Nhưng hiện giờ, Tiêu Hoài Ngọc bất ngờ hỏi một chuyện như vậy, Hàn Mạc thật có chút kinh ngạc.
Hắn thoáng trầm ngâm, nói:
-Ngũ tổng binh có thể lên đến chức tổng binh, dĩ nhiên đã lập vô số công lao. Nếu không hắn là tướng sao có thể thu phục được binh lính. Hắn có công lớn, là võ tướng có công lao của Đại Yến ta, dĩ nhiên cần phải được kính trọng. Chẳng qua hắn chỉ hơi có hành động khinh thường với Hàn Mạc. Hàn Mạc dĩ nhiên không thể so sánh với một vị công thần rồi!
Tiêu Hoài Ngọc chẳng nói gì, vẫn bình tĩnh như trước:
-Vì sao ngươi đã giữ lễ kính đến như thế, đến cuối cùng lại không nhẫn nhịn được?
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Hàn Mạc, ánh mắt y hết sức bình thản:
-Vì sao phải trách cứ Ngũ Thiên Thiệu khinh nhờn Thánh thượng?
-Bởi vì hắn nói năng lỗ mãng.
Hàn Mạc cũng nhẹ nhàng nói:
-Nếu Ngũ tổng binh chỉ chế nhạo bản nhân, Hàn Mạc có thể cười trừ cho qua. Nhưng nếu hắn dám xúc phạm đến vinh quang của đại thế gia của Đại Yến ta, Hàn Mạc chỉ có thể đáp lại như thế mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Ngọc, chậm rãi nói:
-Ta là người của Hàn tộc, cũng là một thế gia có công với Đại Yến. Ngũ Thiên Thiệu tuy là tổng binh quân Tây Bắc, nhưng hắn không có tư cách khinh nhờn vinh quang và sự tôn nghiêm của bất cứ gia tộc nào!
Tiêu Hoài Ngọc khẽ cười, hỏi lần thứ ba:
-Hắn động thủ đánh bộ hạ của ngươi, ngươi có thể bỏ qua. Vì sao khi nói đến vị cô nương kia, ngươi liền ra tay làm khó dễ hắn, trước mặt mọi người làm hắn mất mặt?
Hàn Mạc thoáng trầm ngâm, cuối cùng nói:
-Vị cô nương kia vốn là bộ hạ của Hàn Mạc, lại đã từng cứu tính mạng Hàn Mạc. Hàn Mạc có thể sống sót trở về từ Khánh Quốc cũng là nhờ có nàng ta. Chính vì vậy, ai dám khinh nhờn nàng, cho dù là lão tử Thiên Vương, Hàn Mạc nhất định cũng sẽ không tha.
Tiêu Hoài Ngọc điềm tĩnh nói:
-Ý của ngươi có phải là muốn nói, nếu không có Hầu gia và ta ở đây, ngươi sẽ còn ra tay nặng hơn?
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, rồi nói:
-Có lẽ vậy!
-Ở trước mặt ta, đừng có nói mấy câu lấp lửng ấy.
Tiêu Hoài Ngọc nghiêm giọng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc tức thì trả lời:
-Nếu đại tướng quân đã nói thế, thì Hàn Mạc chỉ có thể nói đúng vậy mà thôi!
Tiêu Hoài Ngọc chợt lạnh giọng:
-Hàn Mạc, ngươi có biết Ngũ Thiên Thiệu là do bản tướng một tay đề bạt mà lên hay không? Hắn ở trong quân vốn rất có danh tiếng, hôm nay ngươi vì một cô nương mà làm nhục hắn ở trong đại doanh, ngươi có thể hiểu được bản tướng sẽ cảm thấy thế nào hay không?
Hàn Mạc nhìn Tiêu Hoài Ngọc, nhíu mày, không nói.
-Ngươi có đồng ý xin lỗi Ngũ Thiên Thiệu hay không?
Tiêu Hoài Ngọc chậm rãi nói:
-Ngươi nói với hắn mọi chuyện là do ngươi nhất thời tức giận, chứ không phải cố ý mà ra!
Tiêu Hoài Ngọc còn chưa dứt lời, Hàn Mạc đã nói chắc như đinh đóng cột:
-Tuyệt đối không thể có chuyện đó.
-Vì sao?
Tiêu Hoài Ngọc nhìn chằm chằm Hàn Mạc, hỏi.
-Bởi Hàn Mạc không cho rằng mình sai.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Hàn Mạc ra tay là đã có suy nghĩ trước. Nếu đã làm nhất định sẽ không hối hận, chắc chắn chỉ thấy mình làm đúng mà thôi!
Tiêu Hoài Ngọc nhìn gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc, nhất thời không nói gì.
Hàn Mạc cảm giác đôi mắt của Tiêu Hoài Ngọc như nhìn thấu hắn. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, thật không thoải mái chút nào.
Một lúc lâu sau, Tiêu Hoài Ngọc liền vẫy vẫy tay với Hàn Mạc.
Hàn Mạc do dự một chút, rồi tới gần bàn án.
Tiêu Hoài Ngọc lấy hai quyển tập ở trên bàn, dường như khá nặng, đưa tới trước mặt Hàn Mạc. Y thản nhiên nói:
-Đây là một ít binh pháp do bản tướng tự tay viết ra, chưa chắc có ích lợi gì. Nhưng nếu ngươi có thời gian, cứ xem qua một chút!
Hàn Mạc thoáng sửng sốt.
Hắn còn chưa kịp nói gì, Tiêu Hoài Ngọc đã đứng dậy. Một lần nữa tiến đến bên sa bàn, y quay lưng về phía Hàn Mạc, thản nhiên nói:
-Ngày mai quay về kinh, thuận buồm xuôi gió nhé. Ngươi đi đi!
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, rồi cẩn thận cầm lấy binh pháp Tiêu Hoài Ngọc đưa cho, xá y một cái rồi xoay người bước ra ngoài.
-Hôm nay, ngươi đã sai rồi!
Hàn Mạc vừa đi đến trước trướng, đang định ra, phía sau đã vang lên giọng nói của Tiêu Hoài Ngọc.
Hàn Mạc xoay người. Tiêu Hoài Ngọc vẫn quay lưng về phía hắn, dáng lưng của y thẳng như cây tùng bách.
-Nếu đã muốn nhẫn nhịn thì phải nhẫn đến cùng. Trên đầu chữ “Nhẫn” có một cây đao, trừ khi ngươi thật sự muốn động đao, còn không không nên vì khí phách nhất thời mà vội vã hành động.
Tiêu Hoài ngọc bình tĩnh nói:
-Nếu động thủ nhất định không được e dè. Bất kể đối phương có phải là kẻ thù hay không, nếu ngươi đã động thủ, nhất định không được ngại trả giá. Cho dù sử dụng thủ đoạn hung hăng nào cũng phải đánh ngã đối phương xuống đất, phải làm cho đối phương sợ ngươi. Nếu không, đừng tuỳ tiện động thủ!
Hàn Mạc nghe, khắc ghi sâu trong lòng, cúi người thật sâu thi lễ với Tiêu Hoài Ngọc rồi lui xuống.