– Được, được!
Hai nàng liên tục gật đầu, trong lòng Tần Tiêu cười thầm, đi nhanh về sân viện.
Về đến nhà, cuộc chiến trên bàn mạt chược đang say sưa kịch liệt. Lý Long Cơ thậm chí xăn lên tay áo, hết sức chăm chú sờ bài, vẻ mặt khẩn trương mười phần, nhìn qua giống như vô cùng đầu nhập.
Thạch Thu Giản thủ vệ ngoài cửa nhìn thấy Tần Tiêu trở về, đang định khom người hành lễ thì Tần Tiêu vung tay ngăn cản, không chút tiếng động đi tới sau lưng Lý Long Cơ. Vừa nhìn xem bài của hắn, cừ thật, thuần một màu đâu! Hồ nhị, ngũ, bát vạn, bài tuyệt hảo thôi!
Lý Long Cơ đang tập trung tinh thần mặc niệm “nhị, ngũ, bát” lại sờ bài, kéo tới trước mắt nhìn xem, nhịn không được liền mắng lên:
– Ta kháo, lại kéo tới tứ vạn trước hai lần! Sớm biết thế đem nó lưu lại, đã bị hồ mấy lần, tức chết ta!
Dứt lời liền phẫn nộ đem tứ vạn ném ra ngoài. Lý Tiên Huệ ngồi bên cạnh không nhịn được che miệng cười trộm, run rẩy hết cả người nói:
– Ai nha, tứ vạn thật tuyệt! Ta tam, ngũ vạn giáp hồ tứ vạn nga, vừa rồi không có biện pháp lấy được lỗ hổng này đâu!
Lý Long Cơ nhất thời tức giận trừng lớn, rầu rĩ bỏ ra tiền túi, căm giận kêu lên:
– Vận may hôm nay thật sự là kém, liên tục thả bốn pháo, bốn lần đều là đại bài mới giận!
Tần Tiêu đứng sau lưng chợt nói:
– Thính khẩu cùng hồ bài, nghe kém hơn vạn lý sao!
Lý Long Cơ vừa quay đầu lại:
– Di, ngươi trở về lúc nào?
Tần Tiêu làm vẻ nghi hoặc:
– Ta đã sớm trở lại nha, ngươi đánh chuyên tâm không chú ý mà thôi!
Lý Long Cơ nghi hoặc nháy mắt, đột nhiên giống như tỉnh ngộ kêu lên:
– Hay nha, luôn trốn sau lưng ta tiết lộ bài của ta, chẳng thể trách Tiên nhi luôn bắt được pháo của ta đâu, ngươi là gian tế!
Mọi người cười ha hả, tiếp tục chơi bài. Mặc dù trong nhà Tần Tiêu là dân trạch bình thường, nhưng vì thường xuyên chơi mạt chược nửa đêm, cũng làm đèn treo, có hơn mười đèn lơ lửng. Lúc này đều thắp sáng, cả căn phòng vô cùng sáng sủa, vừa lúc có thể chơi đêm.
Đánh qua một vòng, Tần Tiêu xem chừng thời gian hẳn là đã tới lúc, vì vậy nói:
– Vì sao Tử Địch còn chưa về vậy? Ta đi xem.
Lý Tiên Huệ các nàng cũng không biết nguyên nhân bên trong, có chút khẩn trương nói:
– Phải đó, chúng ta đang chuẩn bị nhắc tới đâu, nên đi xem sao.
Lý Long Cơ cũng nói:
– Nhanh đi!
Tần Tiêu đi ra tới cổng nhìn thấy Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn mới vào sân. Tần Tiêu gọi một tiếng làm mọi người trong phòng đều nghe được, lại đi qua giả vờ thì thầm với họ một phen, Dương Ngọc Hoàn liền vô cùng khoa trương kêu lên một tiếng sợ hãi:
– Oa!
Tử Địch đang ở sau lưng nàng cười gian, trong lòng âm thầm nói: Lần này véo nàng không nhẹ đâu, tiểu cô nương không muốn khóc cũng không được!
Quả nhiên Dương Ngọc Hoàn nhất thời liền tràn ra nước mắt, lớn tiếng khóc ròng:
– Muội không cần đâu! Không cần! Muội muốn đi theo bên người hầu gia ca ca!
Vừa làm người trong phòng đều nghe được, vội vàng bỏ bài chạy ra. Lý Long Cơ nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn khóc thật thương tâm, không khỏi vội vàng đi tới bên người Tần Tiêu, nghi hoặc hỏi:
– Ngọc Hoàn làm…làm sao vậy?
Tần Tiêu vội vàng gọi Tử Địch đưa Dương Ngọc Hoàn vào hậu viện, cau mày kéo Lý Long Cơ sang một bên, thấp giọng nói:
– A Man, ngươi đừng trách làm ca ca có tư tâm, không chiếu cố ngươi. Tuy rằng trước đó chúng ta đã nói rõ, nhưng ta vẫn lo lắng thua thiệt ngươi, làm trong lòng ngươi không thoải mái hiểu không? Vừa rồi ta tùy ý nói với Dương Ngọc Hoàn một chút, hỏi nàng có nguyện ý tiến cung với ngươi hay không…
Trong mắt Lý Long Cơ chợt lóe ánh sáng:
– Nàng nói như thế nào?
– Còn nói cái gì, chính ngươi không nhìn thấy sao?