Mình tranh luận với mấy con chó này, chẳng phải là tự hạ thấp thân phận sao?
“Thằng nhóc, bây giờ biết mày biết tao là ai rồi chứ?”
Thái Văn rất hưởng thụ khi được đám người Thạch Giang nịnh nọt, híp mắt nhìn Dương Thanh nói: “Nể tình bạn gái mày xinh đẹp, tao sẽ cho mày một cơ hội rời khỏi đây.
Cút ngay thì tao còn có thể không so đo với mày”.
“Lắm lời!”
Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tiểu Duyệt, bây giờ cô muốn làm gì nhất?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi Bàng Tiểu Duyệt.
Cô ta thoáng ngây người, không rõ tại sao đã đến lúc này mà Dương Thanh còn hỏi mình muốn làm gì.
“Cứ yên tâm nói ra!”, Dương Thanh mỉm cười nói.
Bàng Tiểu Duyệt nhìn Dương Thanh cười ôn hòa, lại chẳng thấy lo âu nữa.
Cô ta liếc nhìn Thái Quang rồi nói: “Tôi muốn tát anh ta một cái!”
“Bốp!”
Bàng Tiểu Duyệt vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng tát vang lên, còn kèm theo một bóng người bay ngược ra ngoài.
Dương Thanh vừa rồi vẫn đứng bên cạnh Bàng Tiểu Duyệt, lúc này đã xuất hiện ở vị trí Thái Quang vừa đứng.
Còn anh ta đã bị anh tát cho bay ra ngoài.
Nhất thời, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Chẳng biết cái tát này của Dương Thanh mạnh đến cỡ nào mà có thể khiến hai cái răng cửa của Thái Quang bay ra ngoài.
“Á…”
Thái Quang chảy máu miệng, đau đến mức kêu to: “Anh, em muốn nó chết, em muốn nó chết!”
Anh ta nói chẳng rõ lời, hiển nhiên là bị lọt gió vì rụng mất hai cái răng cửa.
Lúc này Thái Văn mới lấy lại tinh thần, tức giận: “Dương Thanh, mày dám đánh em trai tao.
Mẹ kiếp, mày phải chết!”
Hắn ta vừa dứt lời thì lập tức rút ra một khẩu súng lục.
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu của Dương Thanh.
Bàng Tiểu Duyệt thấy Thái Văn rút súng ra thì hoảng loạn, sợ tới suýt khóc.
Nhiếp Giai Giai và Chu Hân cũng căng thẳng, không biết phải làm sao.
Trương Nhụy liên tục cười lạnh: “Khốn kiếp, anh dám đánh anh Quang thì chính là chán sống! Dù anh có giỏi đánh đấm đến đâu cũng làm được gì? Anh Văn đang có súng.
Chẳng phải bây giờ anh vẫn phải đứng yên chịu đòn sao?”
Mấy người Lương Vân cũng vui vẻ xem kịch.
Bọn họ chướng mắt Dương Thanh từ lâu.
Bây giờ Dương Thanh càng làm loạn, càng có thể chuyển dời cơn giận của Thái Văn với bọn họ sang người Dương Thanh, tốt nhất là giết luôn Dương Thanh đi.
Dương Thanh không hề sợ hãi, chỉ nhíu mày và lạnh lùng nói: “Tao khuyên mày nên bỏ thanh sắt vụn đó xuống.
Nếu nó có thể giết được tao, tao đã chết ngàn vạn lần rồi”.
Dương Thanh đã rất lâu rồi không có ý định giết người.
Lúc này, bị người ta dùng súng chĩa vào đầu, ý định giết người lại mơ hồ hiện ra trong đầu anh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói bất mãn đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy một người thanh niên dẫn theo mấy gã đàn ông vạm vỡ đi đến.
“Anh Hào, anh tới thật đúng lúc.
Ở đây có một thằng không có mắt đánh người của tôi thì thôi, không ngờ còn dám đánh cả em trai tôi”.
Thái Văn nhìn thấy người vừa tới, giọng điệu và thái độ thay đổi hẳn.
“Mẹ kiếp! Chẳng biết là thằng chó ở đâu ra, không ngờ cũng dám động tới người của anh Văn…”
Đối phương lại tát vào mặt Thái Văn và giận dữ hét lên: “Tao đánh mày đấy.
Mẹ kiếp, mày còn dám đắc tội với cậu Thanh à? Mày muốn chết sao?”
Trần Anh Hào vừa dứt lời, mấy gã đàn ông vạm vỡ phía sau anh ta đều bước tới, lập tức bao vây lấy Thái Văn.
“Đánh cho tôi! Mạnh tay vào!”
Trần Anh Hào vừa ra lệnh, một đám đàn ông vạm vỡ lập tức tay đấm, chân đá Thái Văn.
“Cậu… cậu Thanh…, cậu…!cậu tới tiệm ăn họ Trần, sao không nói trước với tôi một tiếng? Nếu biết cậu ở đây, chắc chắn tôi đã tự mình đến mời rượu cậu rồi!”
Trần Anh Hào run rẩy nói, thái độ vô cùng nịnh nọt.
Anh ta đứng ở trước mặt Dương Thanh cung kính chẳng khác nào một con chó Nhật.
Lúc này, đám người Bàng Tiểu Duyệt đều kinh ngạc đến ngây người.
Thái Văn – nhân vật lớn trong mắt bọn họ đang bị vây đánh.
Nguyên nhân của chuyện này đều là vì Dương Thanh.
– —————————