“Đương nhiên không phải”
Giang Ninh cười: “Anh là người xấu xa vậy sao”
Hán lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Vĩ.
“Đúng, một diễn viên đáng tin chút, diễn xuất tốt, cứ nói là một cuộc diễn thử, nếu diễn tốt thì ngày mai sẽ cho cô †a làm nữ chính”
Giang Ninh nói với đầu kia điện thoại.
Mấy người khác ngồi trong xe đều nghệt mặt ra.
Bao gồm cả Cao Á Lệ cũng không rõ Giang Ninh muốn làm gì.
Suy nghĩ của hán vẫn luôn khác người.
Lâm Vũ Chân cũng có suy nghĩ giống cô, chỉ cần động vào xe của Dương Minh thì chắc chắn ông ta sẽ không chịu được, chỉ cần ông ta xuống lầu, thì sẽ không trốn được phải gặp mặt.
Lúc này, trên lầu.
Dương Minh ngồi trong phòng làm việc, tận mắt nhìn thấy Lâm Vũ Chân thất vọng rời đi, rồi lên xe.
“Chẳng phải Lâm thị như mặt trời ban trưa hay sao, giờ cũng có lúc cần mình, để kệ chúng đã rồi nói sau”
Dương Minh nhớ kỹ lời dặn của Khương Lệ.
Cho dù có điều kiện, cũng phải đợi cho nhuệ khí của Lâm thị mất hết đã rồi nói.
Dưới tình huống bên mạnh bên yếu, bàn điều kiện mới tương đối có lợi.
“Sếp Dương, xe bọn họ vẫn ở dưới, bọn họ định ra tay với xe của ông..”
Thư ký hơi lo lắng.
Đây được coi như là điểm yếu của Dương Minh, ai động đến xe ông ta, còn nghiêm trọng hơn cả động đến vợ ông ta nữa!
“Ha, cậu cho rằng tôi không đoán được?”
Dương Minh cười lạnh, so với chức vị sở trưởng, thì một chiếc xe nhằm nhò gì.
Ông ta cố ý đỗ ở đó, để bọn họ biết mình ở trên lầu, chính là không muốn gặp họ, ngồi ngắm dáng vẻ bất lực của họ.
Đập xe thì cứ đập, ông ta sẽ có một lý do để từ chối thỉnh cầu của Lâm thị.
Dương Minh đã nghĩ đâu vào đấy cả rồi, đợi Lâm Vũ Chân không nhịn được nữa thôi, chủ động ra tay với xe ông ta.
Nhưng bỗng nhiên, dưới lầu tiếng loa vang lên, không giống với tiếng đập xe.
“Dương Minh! Dương Minh ông ra đây cho tôi!”
Giọng rất lớn, Dương Minh ngồi trên mấy tầng lầu còn nghe được.
Mặt ông ta tái đi, lập tức mở cửa sổ, không biết là ai đã chuyển một chiếc loa công suất lớn đặt ở dưới lầu, đừng nói mấy chục lầu, trong phạm vi mấy trăm mét gần đây cũng nghe được âm thanh rung trời, tựa như sấm vang bên tai thế này!
“Đó là ail”
Dương Minh nhíu mày nói: “Kêu bảo vệ đuổi cô ta đi!”
“Dưới lầu, một người phụ nữ đỡ bụng bầu, tóc tai rối bời, khuôn mặt tráng bệch, trông có vẻ tiều tụy hốc hác, nhìn liếc qua thôi cũng khiến cho người ta thương tiếc.
“Dương Minh, ông ra đây cho tôi! Tên đàn ông bội bạc!”
“Ông lừa trái tim tôi, lại còn lừa thân thể thôi! Ông không phải là người!”
“Ông đổi quần áo là có thể phủi sạch hay sao? Đây là con ông! Ông đáng chết!”
Cô gái khóc lóc tố cáo, mình bị Dương Minh lừa dối, bởi vì cho rằng Dương Minh độc thân, nhưng ai ngờ, Dương Minh đã có vợ con, giờ mang bầu, không còn đường lui, Dương Minh còn ép cô phá thai!