Cảm nhận được bầu không khí u buồn này, đôi mắt trong suốt của Tô Phác Du trong nháy mắt liền hiện lên một tầng sương mù! Anh ta bước tới, nói với bố mẹ mình: “Bố mẹ, hai người đừng đau buồn nữa, con mời Đông Phương Hạ đến đây rồi!!”
“Đông Phương Hạ?”, mẹ Tô nghe thấy cái tên này, dường như bị thứ gì đó làm cho kinh sợ! Ngay lập tức, từ từ liếc đôi mắt đỏ ửng qua, lúc nhìn thấy một nam một nữ trong phòng ngủ, ánh mắt nhìn chằm chằm đến Đông Phương Hạ. Giây tiếp theo, đột nhiên dời khỏi người bố Tô, xông đến trước mặt Đông Phương Hạ, tức giận đẩy Đông Phương Hạ ra, còn không ngừng mắng nhiếc!
“Cút…nhà họ Tô chúng tôi không muốn nhìn thấy cậu, là cậu hại con gái tôi thành ra thế này, cậu cút đi…”
Thấy vậy, Tô Phác Du vội vàng kéo mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, đừng trách anh Đông Phương! Anh ấy cũng không biết sẽ thế này, anh ấy là đến cứu Kỳ Kỳ”.
“Phương Hoa!”
Tô Minh Đạt bố của Tô Phác Du còn chưa kịp phản ứng, vợ ông đã đẩy Đông Phương Hạ ra ngoài cửa! Ngay lập tức, bước đến, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hạ. Trầm giọng nói: “Đông Phương Hạ, mặc dù việc này không thể hoàn toàn trách cậu, nhưng sở dĩ con gái tôi trở nặng nhanh như vậy, là trách nhiệm của cậu!”
“Chú dì, cháu thật sự không biết sẽ như này! Cháu sẽ chịu trách nhiệm, cháu sẽ không trốn tránh, tâm trạng của chú dì cháu cũng có thể hiểu được! Cháu sẽ cố gắng hết sức mình cứu sống cô Tô, có điều, chú dì cũng phải chuẩn bị tâm lý”.
Thái độ của Đông Phương Hạ rất thành khẩn, mặc dù anh là cậu chủ nhà họ Đông Phương, Huyết Lang của Lang Quân, nhưng đứng trước bậc cha chú, anh sẽ không kiêu ngạo ngông cuồng! Càng không thể hiện tính khí như những cậu ấm Yên Kinh khác.
Nghe thấy những lời này của cậu chủ nhà họ Đông Phương, Tô Minh Đạt có chút ngạc nhiên! Xem ra, con trai của Đông Phương Viêm thực sự giống như những gì mấy ông lão bên trên đó nói! Với thân phận của Đông Phương Hạ, có thể biết kiềm chế như vậy, đúng là không dễ.
“Dạ Ảnh, cô vào đi! Nhất định phải cứu sống cô Tô cho tôi, nếu có thể chữa khỏi được bệnh tim cho cô ấy, thì càng tốt!”