“Đây… đây là sự thật sao? Tường thành đó đã bị nổ mất một nửa rồi ư? Mắt ta không có vấn đề gì đấy chứ?”
“Trời ơi… việc này sao có thể…”
“Thánh A La ơi… đây là sự trừng phạt do người giáng xuống sao?”
Bất luận là người Khoa Nhĩ Mạn hay là người La Sát, thậm chí là quân Hắc Kỳ đều phải chấn động vì cảnh tượng này.
Đa Đoạt reo lên: “Tốt… quả nhiên không làm ta thất vọng, tiếp tục tấn công…”
“Sưu… sưu… sưu”.
“Thình thịch… ầm ầm ầm…”
Kế tiếp đó lại là bảy khỏa Đông Phong số 2 được ném xuống, cùng với vụ nổ kinh thiên động địa thì thành Cát Á Tư Thản cũng biến thành địa ngục, đợi đến khi khói mù ngợp trời đó tiêu tan đi, tường thành sừng sững ngàn năm không đổ đó của Cát Á Tư Thản lại bị nổ thành hai cái lỗ hổng khổng lồ…
“Dũng sĩ của tộc La Sát, đã đến lúc rửa nhục rồi, giết…”
Trận chiến tiếp theo không có bất cứ chiến thuật nào, chỉ có huyết chiến, người La Sát vừa nhận được mệnh lệnh liền xông ra, điên cuồng xông về phía hai lỗ hổng, người Khoa Nhĩ Mạn lúc này căn bản không kịp tới để tu bổ, chỉ đành hoảng loạn nghênh chiến.
“Đem dầu hỏa lên, dùng dầu hỏa để chặn lỗ hổng lại…”
“Cung thủ… nhanh chóng bắn tên… áp chế sự tấn công của kẻ địch…”
“Nhanh… nhanh… phái người đến chỗ lỗ hổng thủ vững cho ta…”