Hứa Trúc Linh khinh thường nói.
Rốt cuộc, bê con mới sinh không sợ hổ, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, cho nên liền nói không cần suy nghĩ.
Nghe vậy, Cố Thành Trung cau mày dữ tợn, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Trong giây tiếp theo, Hứa Trúc Linh bị nhấc ngang như bao cát, sau đó bị ném lên giường.
Cho dù giường có mềm mại thế nào đi nữa, cô cũng bị ném đếm không biết đông tây nam bắc đâu.
Cô vẫn chưa bình tĩnh lại thì thấy bộ quần áo vừa thay xong đã lại bị xé tan rồi.
“Tiền…”
Cô vội vội vàng vàng hét lên, thứ anh xé không phải quần áo, mà là đồng tiền sáng chói lọi đấy!
“Vào lúc này rồi, vẫn còn chỗ để em đau lòng vì tiền à? Em nên chuẩn bị đau lòng cho mình đi!”
Giọng Cố Hàn Trung khàn khàn, nặng nề nói ở bên tai cô.
Hơi thở ấm nóng xâm nhập vào trong tai, khiến cô giật mình, trong phút chốc đã bị dụ dỗ.
Hứa Trúc Linh rất nhanh đã phải trả một cái giá đắt cho nhưng phát ngôn của mình!
Một đêm này, xuân sắc kiều diễm Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh ngủ đến hơn mười giời sáng mới mờ mịt mở mắt ra Cô muốn trở mình, đổi một tư thể thoải mái khác để ngủ tiếp, lại không đến thân thể mình như ra dời cả ra, động một cái liền đau âmỉ.
Tất cả những ký ức điên cuồng của đêm qua tràn về trong tâm trí cô, cô sững sờ hồi lâu, ngờ rằng mình có một giấc mộng xuân.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông trước mặt, anh ta vẫn đang ngủ say, khuôn mặt rất đẹp trai không ai sánh bằng.
Không đúng… có phải cô vẫn có trong mộng xuân không.
Cô không thể không tự véo mình, cơn đau thật khủng khiếp, nhịn không được nở nụ cười †oe toét, giờ cô mới dám tin.
Đêm qua, cô đau đến chết đi sống lại, cho dù anh có giảm tốc độ và dịu dàng hơn nhiều đi nữa thì cô vẫn không thể chịu đựng được.
Cô hối hận đến xanh cả ruột, bây giờ mới cảm thấy Cố Thành Trung không muốn mình không phải hại mình, mà là đang giúp cô.
Cái loại việc thật sự là quá khổ cực rồi Nói cái gì mà phụ nữ bất động là có thể hưởng thụ, đều là gạt người.
Cố Thành Trung một bên vừa làm chuyện chính sự, một bên như vừa dỗ dành trẻ nhỏ, mồ hôi đầy đầu.
Tối hôm qua hai người đều lăn lộn thật lâu, đều rất mệt, cũng không kịp tắm rửa, liền thiêm thiếp ngủ luôn.
Cô vừa nghĩ đến đêm hôm qua, hai người thật sự đã làm chuyện vợ chồng, gò má đỏ lên.
Một lần là đủ rồi, lần sau có đánh chết cô cũng không làm nữa.
Loại thú vui này phải tiết chế lại thôi, một Cô đỡ lấy eo nhỏ của mình muốn xuống giường đi tắm, không ngờ lại bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô từ phía sau, kéo cô trở về.
Cô rúc vào vòng tay của người đàn ông, “Anh nhìn trộm em lâu rồi”
Anh từ từ mở mắt ra, ánh mắt không đờ đẫn như người vừa mới tỉnh dậy mà ngược lại rất rõ ràng.
“Tối hôm qua mùi vị thế nào?” Anh hỏi.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, mặt cô lập tức đỏ bừng, giống như mông của một con khi.
Xấu hổ chết mất!
Làm gì có ai hỏi cái vấn đề này trắng trợn như thế chứ?
Cô vẫn cứng miệng, cố ý giả vờ miễn cưỡng nói: “Cũng thường thường thôi, cũng không thoải mái như Ngọc Vy đã nói kia. Em đoán là do anh không được tốt lắm. Còn có, tối hôm qua em bị hạ thuốc mà, có lẽ nếu là ngày thường cũng ác liệt được vậy đâu!”
“Lát nữa em sẽ đi cẩn thận tính sổ với Ngọc Vy một trận, một cô bé còn chưa xuất ra nói vớ vẩn cái gì không biết?”
Trong chớp mắt, sắc mặt Cố Thành Trung âm trầm.
Đàn ông sợ nhất là người khác nói mình không được.
“Mặt khác, em nghi ngờ năng lực.
Bây giờ công hiệu của thuốc cũng hết rồi, có muốn dậy tập thể dục buổi sáng không?”
“Khu khụ…” Hứa Trúc Linh bị sặc nước miếng của chính mình, đâu dám làm ra vẻ anh hùng gì nữa, lập tức thừa nhận nói: “Cái đó hiếp thân như nhược, không chịu nổi lăn lộn nữa, mong tướng công đại nhân khai ân, tha cho thiếp một mạng đi!”
“Nói tiếng người”
“Đau… không được nữa” Hứa Trúc Linh bày ra vẻ mặt khổ sở nói.
Cố Thành Trung tuy có ý kiến nhưng nghĩ cho thân thể của cô cho nên cũng không cứng rắn mà làm.
Anh ôm chặt cô vào trong lòng với cảm giác thỏa mãn chưa từng thấy.
Chỉ khi ôm cô ngủ như vào đêm qua, anh mới cảm thấy an ổn nhất.
Hóa ra, cảm giác có được cô một cách trọn vẹn lại hạnh phúc đến như vậy!
Hai người nằm nghỉ ngơi một lát rồi xuống giường rửa mặt, Hứa Trúc Linh không thể đi được, vẫn là Cố Thành Trung ôm cô đi xuống.
Vừa đúng lúc kịp bừa trưa, chú An dọn cơm cho ông cụ ăn. Hứa Trúc Linh nghe thấy Cố Chí Thanh và chú An nói chuyện: “Căn nhà này… hiệu quả cách âm không tốt. Tôi muốn cải tạo lại một chút, mau gọi người tới làm đi”