Sơn Thành, bên trong một trung tâm nghiên cứu tư nhân.
“Đại ca, bây giờ em sẽ tiến hành giải phóng khí thể, nếu anh cảm thấy có chỗ nào không ổn thì lập tức nói với em” Vị Lâm đứng trước một màn hình lớn, trước mặt cô là vô số các thiết bị tinh vi, phức tạp đến mức khiến người ta vừa nhìn vào thì đầu óc như muốn nổ tung.
Bạch Trình đứng bên cạnh Vị Lâm, vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Thác đang ở trong phòng thí nghiệm.
Trong căn phòng nơi Trương Thác năm, từ bên trong không thể nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một bức tường trắng toát, nhưng ở bên ngoài lại có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ đang diễn ra bên trong.
Trương Thác cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần dài thoải mái, chân cũng để trần đứng ở trong đó, có thể nhìn thấy, khắp người Trương Thác đều là những vết sẹo chẳng chịt dữ tợn.
“Làm đi” Trương Thác trong phòng thí nghiệm đáp.
Vị Lâm cầm lấy một cái tay cán, từ từ di chuyển, theo chuyển động tay của Vị Lâm, màn hình hiển thị trước mặt cô xuất hiện một con số một phần trăm, nó đại diện cho tỷ lệ của khí thể được giải phóng ra khỏi khối tinh thể nhỏ đó trong căn phòng thí nghiệm này.
“Đại ca, thế nào rồi?” Chỉ đẩy lên được một phần trăm, Vị Lâm không dám làm tiếp, lo lắng hỏi.
Năng lượng chứa trong khối tinh thể này quá lớn, một chút bất cẩn có thể khiến Trương Thác rơi vào tình huống nguy hiểm, cô ấy không thể không cẩn thận.
“Thấy cũng như vậy, tiếp tục đi” Trương Thác một hơi thật sâu, nói.
Vị Lâm gật đầu, tiếp tục di chuyển tay cán, con số trên màn hình lại tăng thêm một phần trăm.
“Đại ca, bây giờ thì sao?” Vị Lâm lại hỏi.
“Tiếp tục” Trương Thác lắc đầu.
Các con số trên màn hình đã được tăng lên năm phần trăm.
Trương Thác đứng trong phòng thí nghiệm, hít một hơi thật sâu, đồng thời cảm thấy khô miệng và tức ngực, giống như ở lâu trong một môi trường không được thông gió, đầu óc cũng có chút lờ đờ.