Ở bên trong cảm nhận của cô, toàn bộ Abruzzo không có bất kỳ điều gì dị thường, cũng không có bất kỳ người nào phát hiện ra cái lông chim kia đã bay ra khỏi thế giới này.
“Nó có thể tìm tới người kia chứ?” Tethys mở mắt ra, hỏi.
“Đúng vậy, xin ngài yên tâm! Nó sẽ tự đi tìm người kia.” Gà trống lớn kiêu ngạo nói.
“Tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ vật gì chặn đường chứ?”
“Cam đoan không, hơn nữa cũng tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện ra.”
Tethys suy tư một lát, tán thán: “Thật lợi hại!”
“Đương nhiên, dùng lông vũ của ta truyền tin tức, chẳng những tốc độ nhanh mà mức độ bảo mật cũng là cao nhất, ngài nhất định có thể yên tâm.”
Gà trống lớn đang muốn tiếp tục nói phét, bỗng nhiên nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai.
Vừa nghiêng đầu đã thấy Tethys lẳng lặng đánh giá mình.
Ánh mắt của đối phương có chút kỳ quái, khiến trong lòng nó nổi lên một loại cảm giác lạnh lẽo.
“Nữ sĩ, ngài làm sao thế?” Gà trống hỏi.
Loại cảm giác xấu này… Chẳng lẽ ngài ấy lại muốn ăn gà?
Gà trống không nhịn được thầm nghĩ.
Tethys lại vươn tay, khẽ vuốt vuốt mặt của ông ta, nói: “Ta có một sự tình vô cùng quan trọng, cần ngươi dũng cảm đứng ra…”
Được nàng vuốt ve, Gà trống giống như được chích một bình tiết canh gà 500ml, lập tức kêu lớn: “Nữ sĩ, ta xông pha khói lửa vì ngài, tuyệt không chối từ.”
“Thật sao?”
“Tuyệt không hai lời.”
“Rất tốt, ta có sự việc vô cùng khẩn cấp muốn thông báo cho toàn bộ các cường giả có thể tín nhiệm bên trong chín trăm triệu tầng thế giới.”
“Cho nên ý của ngài là…”
“Ngươi… có thể cống hiến lông vũ toàn thân được không?”
“Toàn… toàn thân!?”
Bên kia.
Thế giới cất giấu của Trieste.
Cố Thanh Sơn mang theo Laura, cưỡi Hắc mã chạy như bay.
Dựa vào cước lực của Luyện Ngục Chi Dực, bọn họ vượt qua qua từng ngọn núi tuyết, cuối cùng đã đến trước ngọn núi băng cao nhất được những dãi núi vây quanh ở giữa.
Đây là một ngọn núi băng rất đặc biệt.
Bởi vì nó hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấu những gì bên trong lớp băng từ bên ngoài.
Những viên đá màu xanh nhạt cùng dòng nước chảy, những bọt khí li ti trôi nổi bên trong núi băng, mà lớp băng bên ngoài núi lại phản chiếu hình ảnh của mây trời, hai cảnh tượng kì dị này đan xen với nhau, hệt như mộng ảo vậy.
“Thật đẹp, em thích ngọn núi băng này nhất.” Laura vỗ tay nói.
“Chúng ta đi.”
“Đi.”
Bọn họ đang muốn cử động thân mình, Hắc mã đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào trong núi băng.
Cố Thanh Sơn cùng Laura không hề có phản ứng gì đối với chuyện này
Bởi vì bọn họ cũng rơi vào tình trạng không thể thốt lên lời.
Chỉ thấy một bóng đen to lớn xuất hiện ở trong núi băng.
Bóng đen này phải rộng mấy chục mét, dài gần trăm mét, thong dong xuất hiện từ bên dưới núi băng, rồi bơi lên đỉnh núi.
Tuy là lớp băng gần như trong suốt, nhưng dòng nước trong đó chảy xiết, ánh sáng của đá cục với bọt khí hoà chung lại, khiến cho bóng dáng khổng lồ đó trở nên mơ hồ.
Mặc dù vậy, cách một lớp băng quan sát thân hình to lớn mơ hồ kia, vẫn khiến cho người ta cảm thấy run sợ.
Chỉ cần nhìn con vật khổng lồ đó, trong nội tâm không khỏi xuất hiện cảm giác muốn vái lạy.
Đây là vì sự đối nghịch của tầng lớp sinh mệnh quá lớn, nên mới nảy sinh ảo giác như vậy.
Cố Thanh Sơn thử để Thần Niệm dò vào lớp băng, muốn nhìn rõ xem bóng đen kia rốt cuộc là quái vật gì.
Nhưng Thần Niệm của hắn mới vừa chạm tới núi băng, đã bị lớp băng ở tầng ngoài cùng cản lại.
Dường như có một sức mạnh kỳ dị nào đó đã bao phủ cả ngọn núi băng nguy nga này.
Cố Thanh Sơn nhìn lên đỉnh núi.
Một toà kiến trúc oai phong uy nghiêm được dựng trên đỉnh núi.
Đó chính là Thần Điện?
Hắn không nhịn được nghĩ nhiệm vụ mà Mồi Lửa phân cho.
[Trong khu vực núi bằng bên ngoài băng nguyên, có một tòa Thần Điện hùng vĩ.] [Thời viễn cổ, khi cổ thần còn ở thế giới này, đã dựng lên Thần Điện như vậy, để thưởng thức chúng sinh mà mình tạo ra] [Cậu cần phải đến được nơi đó, hoàn thành việc quan lễ của cổ thần.]Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Bóng đen vừa rồi, có lẽ là sinh mạng mà chúng thần viễn cổ tạo ra.
Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, loại vật này vẫn còn sống, e rằng cũng là sự tồn tại không dễ gì đối phó.
Hai người một ngựa ngừng thở, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Đến tận khi quái vật kia đã đi xa, bọn họ mới thả lỏng.
“Đó là cái gì?” Laura hỏi nhỏ.
“Anh cũng không biết, có lẽ là sinh vật nào đó của thế giới này” Cố Thanh Sơn đáp.
Một ý nghĩ đáng sợ chợt loé lên trong lòng.
Cái gì?
Vừa rồi mình đã nghĩ tới điều gì?
Cố Thanh Sơn thử tiếp tục nghĩ, nhưng lại ngỡ ngàng phát hiện mình không thể nắm bắt được ý nghĩ đó.
Nhưng cũng không phải nó không để lại dấu vết gì.
Người Cố Thanh Sơn chợt run lên, run lập cập, tựa như bị cảm giác ớn lạnh nào đó xâm nhập.
Laura ngửa đầu nhìn đỉnh núi cao chót vót chìm vào trong mây, kháng cự nói: “Cao quá, em không muốn đi lên đó.”
Sau khi thấy con vật kia, cô không còn thấy ngọn núi băng này đẹp đẽ đến nhường nào nữa.
“Anh cũng không muốn đi lên” Cố Thanh Sơn thở dài nói, “Nhưng chúng ta phải đi.”
Laura không nói được câu nào.
Đúng vậy, đã đi đến bước này, nửa đường lùi bước thì còn ra thể thống gì.