Không phải cô bé lọ lem là người có tiền lại sợ mấy tên côn đồ.
“Cô biết nấu cơm không?” Vấn đề này quan trọng hơn.
Doãn Tiểu Tiểu chớp mắt: “Nữ thần, món cay Tứ Xuyên, món ăn Hồ Nam, món ăn Sơn Đông, món ăn Quảng Đông… Pháp, Mỹ, Italy, Đức… món Nhật, món Hàn, đồ Anh đều được cả, nhà tôi có đầu bếp, biết làm hết. Cô muốn ăn món gì sẽ làm theo ý cô, làm đến cô hài lòng mới thôi, chỉ cần nữ thần nhận tôi làm đồ đệ!”
Doãn Tiểu Tiểu chắp hai tay, vô cùng thành kính.
Bốn người đều hoảng hồn đến cằm cũng muốn rớt xuống, lão đại, danh dự của cô đâu rồi?
Minh Thù chỉ rút ra một điều từ câu nói của Doãn Tiểu Tiểu, cô ấy không biết nấu ăn.
Nữ chính không biết nấu ăn thì còn có tác dụng gì, không cần.
Nhưng mà hải sản vẫn phải ăn.
–
Hải Sản là quán ăn nổi tiếng ở gần trường, lúc này vừa đúng giờ ăn cơm, hầu như kín người hết chỗ, Doãn Tiểu Tiểu không biết nói gì với quản lý, rất nhanh chuẩn bị cho các cô một căn phòng trống.
Doãn Tiểu Tiểu rất hào phóng gọi cho Minh Thù một phần hải sản, lại gọi thêm mấy phần bánh ngọt.
“Nữ thần, ngày hôm nay cám ơn cô!”
Doãn Tiểu Tiểu rót rượu cho Minh Thù: “Nào, tôi mời cô một ly. Các người làm gì mà còn không mau kính nữ thần một ly, nếu hôm nay không phải nhờ có nữ thần, chúng ta làm sao có thể giành được phần thắng.”
Bốn người nhanh chóng nâng ly.
Đối với sự nhiệt tình của Doãn Tiểu Tiểu, Minh Thù có vẻ bình thản ung dung, uống rượu xong, cô mới hỏi: “Những người đó là ở Nhị Trung?”
Nam chính bị nữ chính giả cướp mất, nữ chính lại hiển nhiên ở bên ngoài đánh nhau… Tấm lòng này quả thật quá lớn.
“Không phải, cả ngày đi theo Thanh Vân chúng ta, thu hộ phí từ những học sinh đi một mình.” Doãn Tiểu Tiểu nắm chặt quả đấm nhỏ: “Những người này nhất định chính là rác rưởi của xã hội, vì dân trừ hại là trách nhiệm của chúng ta.”
Vì dân trừ hại? Đây không phải là trách nhiệm của cảnh sát cây cao bóng cả sao?
Cô là nữ chính mà!
Nhiệm vụ của nữ chính là cùng nam chính trải qua một tình yêu thật đẹp đẽ, tất cả khó khăn trắc trở đều là nam chính, vì sao nữ chính này lại có ý tưởng đáng sợ như vậy?
Cô gái nhỏ này có phải lấy nhầm kịch bản không?
“Cô đánh không thắng bọn họ, đi làm gì? Muốn ăn đòn?”
Doãn Tiểu Tiểu xấu hổ: “Lúc đó tôi tưởng rằng mình có thể đánh thắng?”
Minh Thù cười: “Cô có tiền, có thể thuê người đánh bọn họ.”
Doãn Tiểu Tiểu ngẩng đầu: “Như vậy sao được, tôi phải nói đạo nghĩa giang hồ, không thể ỷ thế hiếp người.”
Minh Thù không nói nên lời, yên lặng giơ ngón tay cái cho Doãn Tiểu Tiểu, đúng là nữ chính có khác.
“Nữ thần, chuyện lần trước cho tôi xin lỗi.”
Doãn Tiểu Tiểu vò đầu: “Trước đây bộ dạng của cô không xem ai ra gì, làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu, cho nên… À, nữ thần, không phải tôi nói cô không coi ai ra gì, mà ý của tôi là cô khinh thường… Không phải, ý của tôi là cô rất lạnh lùng. Đúng vậy, đặc biệt lạnh lùng! Ha ha, nữ thần chắc sẽ không để những chuyện này trong lòng đúng không, người trong giang hồ, nụ cười xóa sạch thù oán!”
Minh Thù: “…”
Đây là khuôn viên trường nha!
Giang hồ từ đâu tới?
Minh Thù ăn xong hải sản trong lúc Doãn Tiểu Tiểu đang nói.
“Sư phụ, ăn no chưa? Ăn no rồi thì tôi đi tính tiền.”
“Phụt…” Minh Thù suýt chút nữa thì bị sặc, cô vội vàng để đồ uống xuống, lấy hơi: “Cô kêu tôi là gì?”
“Sư phụ, ăn hải sản của tôi, cô chính là sư phụ của tôi!” Doãn Tiểu Tiểu chỉ vào một bàn trống không, vỗ trán một cái: “Đúng rồi, chưa bái sư.”
Minh Thù: “…” Trước khi ăn, cô không nói cái này! Như vậy là lừa gạt nha!
Doãn Tiểu Tiểu chắp hai tay lại, hướng về phía Minh Thù lạy ba lạy. Sau đó, vào lúc ánh mắt Minh Thù vô cùng nghi hoặc nhìn cô, dâng lên một ly trà: “Sư phụ mời dùng.”
Minh Thù rõ ràng ngơ ngác: “…”
Không biết nấu ăn, trẫm không thu nhận.
Đây chính là nguyên tắc.
Nét mặt Minh Thù cười hiền hòa, trong ánh mắt đầy mong đợi của Doãn Tiểu Tiểu, xoa xoa đầu cô: “Khi nào cô bắt đầu học nấu ăn, từ lúc đó tôi sẽ nhận cô, ngoan.”
Nói xong, Minh Thù nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Doãn Tiểu Tiểu lơ ngơ.
Nấu ăn?
“Ôi chao, sư phụ, cô còn chưa uống trà mà? Cô đợi tôi với…”