Bây giờ Nguyễn Hạo Thần đã khỏi bệnh hoàn toàn, Có khi nào Nguyễn Hạo Thần sẽ trói tay chân cô ta lại rồi ném xuống đất không?
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần đã không hề ném cô xuống đất, hơn nữa anh thực sự cũng không chạm vào cô.
Thực sự là chỉ ôm cô ngủ mà thôi.
Dinh thự cổ nhà họ Nguyễn.
Ông cụ Nguyễn đã cho quản gia để mắt đến tình hình bên chỗ Nguyễn Hạo Thần, lúc Nguyễn Hạo Thần trở về, quản gia liền tới báo cáo: “Ông chủ, cậu chủ và cô chủ đã trở về thành phố A rồi.”
“Cô chủ gì hả? Cô chủ đâu ra vậy? Sau này đừng để tôi nghe kiểu xưng hô vậy nữa.” Ông cụ Nguyễn hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, thậm chí có chút chán ghét.
Quản gia cúi đầu không nói nữa, bởi vì quản gia biết rõ ràng hiện giờ hoàn toàn không thích hợp nói gì nữa cả.
“Người vừa xấu vừa ngu ngốc. Nếu không phải nhà họ Nguyễn đầu tư cho nhà họ Tô thì nhà họ Tô đã phá sản từ lâu rồi. Cô ta còn muốn làm cô chủ nhà họ Nguyễn chúng ta sao? Tuyệt đối không thể, ngày mai ta sẽ bắt bọn nó ly hôn.” Hiện giờ ông cụ Nguyễn càng thêm bất mãn và chán ghét Tô Khiết.
Nhà họ Nguyễn cần cô con dâu vừa không có sắc, vừa không có địa vị này làm gì cơ chứ?
Việc ly hôn phải được thực hiện nhanh chóng, càng sớm càng tốt.
Quản gia khẽ thở dài, nhưng dù sao ông cũng không nói gì, bởi vì ông biết cho dù có nói thì ông chủ cũng sẽ chẳng chịu nghe.
Kỳ thực ông cho rằng cô chủ khá tốt, quan trọng là cậu chủ thích cô, cho dù cô có như thế nào, cậu chủ không chê là được rồi.
Ông chủ không thể ép cậu chủ ly hôn với cô chủ chỉ vì ông ấy không thích cô chủ được.
Nhà họ Tịch.
“Cô đang nói gì vậy? Cô nói kết quả xác định DNA của đứa trẻ rất giống với của Nguyễn Bạc Vệ nghĩa là sao? Không lẽ chúng nó là con riêng của Nguyễn Bạc Vệ?”, Bà Tịch nghe kết quả điều tra xong thì đầu óc choáng váng, nhất thời không bình tĩnh lại nổi.
“Không phải của Nguyễn Bạc Vệ, có lẽ là của cậu ba Nguyễn.” Người đó nghĩ ngợi chút rồi chậm rãi bổ sung thêm một câu.