– Cút!
– Cút!
Lý Long Cơ tức giận gạt ra tay hắn, sau đó lại có chút xấu hổ cười rộ lên, hắc hắc nói:
– Ah…tiểu cô nương tên Dương Ngọc Hoàn kia quả thật là mê người! Đại ca, trong nhà của ngươi từ khi nào có nhân vật như vậy, xuất thân lai lịch của nàng thế nào đây?
Tần Tiêu xem thường lườm hắn, oang oang nói:
– Người ta chỉ mới mười hai mười ba tuổi!
– Vì sao hỏi một đằng trả lời một nẻo? Ta nói sao ngươi luôn có vẻ khẩn trương tiểu cô nương kia như vậy đây?
Lý Long Cơ không ngừng truy vấn:
– Đang hỏi ngươi đâu, xuất thân lai lịch của nàng như thế nào, vì sao ở lại trong nhà ngươi?
Tần Tiêu càng xem thường nhìn hắn:
– Ngươi không phải cảm thấy hứng thú đối với tiểu cô nương chưa trưởng thành kia đi?
– Ta kháo!
Lý Long Cơ buồn bực kêu lên:
– Ngươi không thể trả lời vấn đề sao?
Trong lòng Tần Tiêu sợ hãi than một tiếng: Tên vương bát này rõ ràng đã quyết tâm!
Việc đã đến nước này, xem ra cứ trốn tránh cũng không phải biện pháp…Phải nghĩ cách gì đây? Tuy rằng hiện tại hắn còn niệm tình huynh đệ giữa chúng ta, ta nói thẳng “nàng là người của ta” thì có thể làm hắn bỏ qua, dù sao hắn còn đang có cầu ở ta thôi…nhưng không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ. Tên tiểu tử Lý Long Cơ này cũng là người quen phong hoa tuyết nguyệt, nữ nhân rơi vào mắt hắn làm sao dễ dàng buông tha cho, xem ra đành phải làm như thế…
Vừa định chủ ý, Tần Tiêu hắng giọng nói:
– Nàng là một cô nhi đáng thương ta nhận về nuôi, phụ thân tên Dương Huyền Diễm, là nhân sĩ Kiếm Nam, đã mất sớm. Vốn định gởi nuôi tại nhà thúc phụ Dương Huyền Khê, Dương Huyền Khê từng đảm nhiệm thổ tào Hà Nam phủ, xem như là nhà quan lại. Không ngờ Dương Ngọc Hoàn vừa đến trong nhà hắn thì liền xảy ra hỏa hoạn, một nhà già trẻ đều chết cháy. Chỉ riêng tiểu cô nương này còn sống, khi đó vừa đúng lúc ta đến Lạc Dương thấy nàng đáng thương nên nhận nuôi nàng, đặt ở Sở Tiên sơn trang sai người chiếu cố.
Lý Long Cơ liên tục gật đầu:
– Thân thế thật đáng thương!
– Phải đó, không chỉ có thân thế đáng thương, mạng lý cũng cực kỳ hung hiểm.
Tần Tiêu ra vẻ nghiêm túc, thập phần nhận chân nói.
Lý Long Cơ nhất thời có chút khẩn trương nói:
– Chỉ giáo cho?
Tần Tiêu thập phần tiếc nuối lắc đầu, than nhẹ một tiếng nói:
– Ngày xảy ra hỏa hoạn, còn có cao nhân biết về tướng số đến xem qua. Nói tiểu cô nương Dương Ngọc Hoàn trời sinh mạng phạm thiên sát cô tinh, trong mạng thuộc hỏa, khắc cha mẹ huynh đệ trưởng bối, còn khắc chồng. Trừ phi ổn định đến nơi ở có nhiều nước, tìm một nam nhân trong vận mạng có thủy tính nặng trong ngũ hành gả đi mới có thể vô sự.
Dứt lời trong lòng Tần Tiêu thầm bật cười, tuy rằng Lý Long Cơ anh minh uy phong, cũng không tránh khỏi giống như thật nhiều người thời cổ đại này, tín ngưỡng quỷ thần âm dương. Ngũ hành của hắn vừa lúc nhiều mộc lại thiếu thủy, trước kia mỗi lần nói chuyện phiếm hắn thường xuyên nhắc tới, còn nói ra nhiều lần muốn đổi tên tránh hung, hắc!
Quả nhiên Lý Long Cơ nghe được lời này trong lòng lo sợ không yên, thì thào nói:
– Còn…còn có loại chuyện này? Ngũ hành nặng hỏa phạm thiên sát cô tinh sao? Vậy…chẳng phải bị độc thân cả đời?
– Cũng không nhất định!
Tần Tiêu thập phần tự hào đắc ý nói:
– Nàng ở lại vùng sông nước Giang Nam sáu bảy năm, luôn ở nhà của ta, đừng nói là cháy, ngay cả chút dấu hiệu tai họa cũng không có. Về sau ta mới biết được nguyên lai ngũ hành của ta nhiều thủy, đúng lúc là khắc tinh trong mạng lý của nàng, hắc hắc!