“Hai chúng ta xưa nay không hợp nhau, nếu như ông ta làm đại hãn thì người đầu tiên chết nhất định là ta”.
“Ồ…”
Đa Đoạt sau khi suy nghĩ một lát
“Kỳ thực ai làm đại hãn đều không thành vấn đề đối với chúng ta, có điều tìm một người trẻ tuổi chút có lẽ sẽ tốt hơn một ông già, ngươi thấy thế nào bái tướng đại nhân?”
“Đúng… đúng, Hốt Giác quá già rồi, sống không được mấy năm nữa, Đa tướng quân, giờ ta sẽ vẽ ra công sự ngầm trong thành cho ngài”.
Rất nhanh tay bái tướng này đã vẽ ra mấy chục ký hiệu trên bản đồ thành Cát Á Tư Thản.
“Đa tướng quân, đây đều là những công sự và phòng thủ thành tương đối lớn, cái này… chính là công sự ngầm dưới đất lớn nhất vương thành, đại hãn sẽ chốn ở đó, vàng bạc châu báu mà Khoa Nhĩ Mạn đã cướp đoạt hàng ngàn năm nay cũng ở dưới đấy, những công sự khác đa số đều là binh lính và vật tư”.
“Rất tốt, bái tướng đầu óc thông minh, lanh lợi đáng yêu… không đúng là trí tuệ hơn người, vừa nhìn đã biết là nhân tài làm đại hãn”.
“Ha ha… Đa tướng quân quá lời rồi, vậy ta về trước nhé, người nhà của ta vẫn còn ở trong thành, nếu ta không trở về thì sợ rằng bọn họ gay go mất”.
“Được, vậy ngươi về đi, chỉ cần xác nhận được tin tức của ngươi không sai thì ta nhất định sẽ cảm ơn ngươi tử tế”.
Tay bái tướng đó gật đầu khom lưng rời đi, nhất cử nhất động hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài cao lớn của hắn ta.
Đa Đoạt thở dài một hơi.
“Bên bờ nước mất nhà tan không thể lấy thân báo nước, toàn là một lũ phản quốc cầu sinh, quốc gia thế này sao có thể không diệt vong được”.
“Tướng quân, bản đồ công sự phòng thủ này liệu có phải là giả không?”