Hắn vừa nói xong, bóng ngiìời nhoáng một cái, Tiêu Bố Y ngưng thần chờ đợi, lúc này mới phát hiện Bùi Củ không hề tiền công, mà là chui vào trong bóng tối
Bùi Cù võ công ngập trời, cho dù chặt đứt một tay, cũng không người nào có thể ngăn!
Bùi Củ tuy chui vào trong bóng tối, nhưng vẫn lưu lại một câu. theo gió truyền đến. “Tiêu Bố Y. nợ máu xưa nay tĩã bằng máu, không nghĩ đại bàng đã thu cánh, thi hùng ung đã vỗ cánh, Thiên Nhai ta hôm nay bị thua, cũng sẽ có lúc đòi lại!”
Thanh âm mờ ảo kích động, thoáng qua người đã đi xa Tiêu Bố Y mồ hôi đầm đìa, lúc này mới cảm thấy trước ngực sau lưng, tứ chi bách hải, không chỗ nào mà không đau.
Trận chiến vừa rồi, là một trận chiến gian khổ, vất vả, sinh từ một đường nhất trong cuộc đòi hắn từ trước đến nay.
Nghĩ tới mấy câu cuối cùng của Bùi Củ. Tiêu Bố Y trăm mối vẫn không có cách giải, không rò phụ thân Tiêu Đại Bằng cùng Bùi Củ, lại có ân oán gi? Hắn hiểu rằng Bùi Củ còn không hết hy vọng, hắn cũng đã không sợ. Từ lúc đầu không có lực hoàn thủ. đến hôm nay chặt một tay cùa Thiên Nhai, Tiêu Bố Y đã không úy kỵ Bùi Cù.
Có lẽ lần sau gặp lại, lưu lại không phải cánh tay, mà là đầu người roi xuống đất!
Hắn không có đi hỗ tĩợ TưNam, đon giản là mặt này thắng bại đã quyết.
Khi Tiêu BỐ Y cùng Bùi Củ phân ra thắng bại. Dương Thiện Hội cùng Tư Nam cũng đã phân ra thắng bại.
Thắngbại thật ra phi thường vi diệu, Tiêu Bố Y nếu như thắng. TưNam có thể sẽ thắng. Tiêu Bố Y nếu như bại, TưNam có thể mất mạng!
Dương Thiện Hội một mực không nóng không vội, bời vì hắn có một mười thành nắm chắc, đó chính là Bùi Cù không có khả năng thua. Cho nên hắn một mực chờ khi Tư Nam tàm loạn, bất an mới xuất ra một thương tuyệt mệnh.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Bùi Cù lại bị chặt đứt cánh tay, chạy trốn.
Dương Thiện Hội dụng binh như thẩn, bách chiến bách thắng, cũng là bời vì sẽ tính, có thể tính, tính toán không bỏ sót. Nhưng hắn đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, Bùi Củ sẽ bại!
Điều này vốn là chuyện không có khả năng.
Lúc trước một trận chiến kinh thiên cùa Thiên Nhai, có thể chế trụ Thiên Nhai chỉ có Côn Luân, cho dù Tăng Sán đều cùng hắn kịch chiến không ngớt, khó phân thắng bại, Tiêu Bố Y lại có thể đánh bại hắn?
Có lẽ Thiên Nhai thật già rồi? Có lẽ Thiên Nhai khinh địch ? Có lẽ… Dương Thiện Hội nghĩ tới ờ đây, không thể tiệp tục được nữa, tâm đã loạn, tính đã thương.
Hắn vốn đợi Tư Nam tâm loạn, lại không nghĩ rằng loạn trước lại là mình. Dương Thiện Hội không đợi kết quả, đã ra quyết định.
Phải đi! Lập tức đi ngay! Tiêu Bố Y mà tới viện thù. thi mình sè không thể đi được!
Không đợi thanh âm Bùi Cù tiêu tán, không đợi ánh mắt Tiêu Bố Y dời qua. Dương Thiện Hội trong lúc đó đã hét vang, thương cuốn cuồng phong, xuất ra một kích toàn lực.
Tư Nam né qua mũi nhọn xông lên, một kiếm đảm tới.
Hào quang một kiếm, phá tan màn đêm. như thuyền con trên sóng lớn. giống như cô yến trong mưa. phá gió chém sóng, chấp nhất không ngớt.
Dương Thiện Hội một thương đánh hụt, triệt thương đánh lại. đã trúng thân trường kiếm. Một tiếng xoảng vang lên, trường kiếm đã gãy. Dương Thiện Hội hơi ngạc nhiên, cũng không suy nghĩ nữa, mũi chân điểm lia lịa, đã rút lui mấv trượng. Tư Nam nhíu mày phất tay áo, cổ tay vung ra, hai đoạn kiếm gãy. đã như điện xẹt. đi theo Dương Thiện Hội chui vào trong bóng tổl
Trongbóng tối, chỉ còn lại một tiếng hừ lạnh.
Tư Nam lúc này mới nhanh nhẹn hạ xuống đất. trong mắt mờ mịt. chậm rãi đi về phía trước, nhìn thấy đoạn kiếm gãy đã không ờ đó, không biết là đâm trúng Dương Thiện Hội, hay bị hắn mang đi. Tư Nam đứng ờ đó một lúc, rồi thở dài quay đầu nhìn qua
Tiêu Bố Y đã không thấy!
Đột nhiên câm giác có chút tịch mịch, đột nhiên có chút không cam lòng, Tư Nam lúc này cũng không có đi theo Tiêu Bố Y, nhưng vẫn nhịn không được suy nghĩ. Tiêu Bố Y rốt cuộc đi nơi nào?
Tiêu Bố Y đi xuống dưới núi.
Hắn khi nghe được dũng sĩ xông lên tiệp ứng, nói Bùi Hành Quảng là người đằu tiên xông tới tiệp ứng. đang tại cùng La Sĩ Tín kịch chiến, lập tức phóng tới dưới núi.
Hắn không sợ Bùi Hành Quảng không địch lại La Sĩ Tín, chỉ sợ Bùi Củ, Dương Thiện Hội đối phó với thù hạ hắn.
Hai người kinh ngạc, tức giận khó tránh khòi hạ lên trên người Bùi Hành Quãng.
Bùi Hành Quảng dũng mành khó ngăn cản, nhưng hắn tuyệt đối ngăn càn không được bất kỳ ai trong hai người Bùi, Dương.
Hắn như bay xông dưới xuống, một khắc này. thậm chí quên thông báo cho Tư Nam. Nhưng một khắc người đang chạy như điên, gió mát quất vào mặt. hắn lại quay đầu lại trông qua, vội vàng thoáng nhìn, chi thấy màn đêm.
Bùi Cù, Dương Thiện Hội vừa đi, sát thủ đột nhiên tán đi. Như thủy triều thế tận, rút lui vô thanh vô tức.
Nhưng Tiêu Bố Y một đường đi tới, ít nhất đã thấy ba bốn trăm cổ thi thể. Tên thép sát thương mạnh, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Một trận chiến này, thảm tầiểt chỗ đã không dưới Tứ Thủy.
Tiêu Bố Y một trận này. lại mất Đường Chính cùng Thiết Giang hai cao thủ. dũngsĩTây Lương bên người hao tổn hơn nừa, quan trọng hơn là, hai cao thủ hắn mai phục trên mặt đất cũng đã bị mất mạng, đó là dũng sĩ trong dũng sĩ Đông Đô tuyển ra, còn xệp hạng ờ trên Trương Tế. Trương Tế đã thành danh, nhung cao thù phía trên hắn, có thể đếm được trên đầu ngón tay. nhưng vẫn không có tiếng tăm gi. Tiêu Bố Y ác đấu Đậu Kiến Đức, Bùi Cù cùng Dương Thiện Hội, có thể nói là tổn thất thật lớn. hắn không thể lại tiểp nhận tổn thất Bùi Hành Quảng.
Gió táp cắt mặt, lùa giận trong lòng hừng hực, nhung Tiêu Bố Y vẫn kinh hài về trặn chiến vừa rồi. Đưa mắt trông qua, ờ chân núi tĩnh lặng không tiếng động.
Chẳng lẽ Bùi, La đã phân ra thắng bại. Bùi Hành Quảng đến tột cùng là như thế nào?
Tiêu Bố Y dưới chân sinh gió; thẳng lướt qua, sau đó đã nhìn thấy một thân hình cao lớn cô đơn, đang đứng ờ đó không nhục nhích.
“Hành Quảng?” Tiêu Bố Y ngực đập thình thịch, hô lên một tiếng, hắn nhìn ra đó là Bùi Hành Quảng, nhưng Bùi Hành Quảng chẳng lẽ…
Gió thổi cò lay, Bùi Hành Quảng rốt cuộc đã động, ngẩng đầu trông qua, vui vẻ nói: “Tây Lương vương, người không sao là tốt rồi”.
Tiêu Bổ Y thờ phào một hơi, vui mừng nói: “Hành Quảng, ngươi đã đến rồi!”
Bùi Hành Quảng tiến lên vài bước, thấy Tiêu Bố Y khóe miệng tràn máu. cuống quit quỳ một gối xuống nói: “Mạt tướng cứu viện bất lợi, kính xin Tây Lương vương trách phạt. May mà Tây Lương vương không sao, bằng không mạt tướng trăm chết cũng không thể thứ”.
“Địch thù đột nhiên xuất hiện, ta cũng trờ tay không kịp. Ngươi tới thật ra đã rất nhanh, có tội gi?” Tiêu Bố Y cười nói, nhìn Bùi Hành Quàng từ trên xuống dưới, phát hiện hắn đầy người tro bụi, không thấy vết thương nào, hơi có an tâm, “La Sĩ T ín đâu? Hành Quảng, ngươi quả nhiên không giống người thường, lại đánh cho La SĩTínbỏ chạy!”
Hắn suy đoán như vậy ngược lại họp tinh họp lý, bời vi nơi này đá vỡ cây gãy, thật là đấu vết sau một hồi đại chiến, nhung hiện trường cũng không có thi thể. nói như vậy La Sĩ Tín cũng đã chạy mất?