Đi thôi!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, roẹt một tiếng, hắn biến mất.
Nơi này lại lần nữa chìm vào im lặng, chỉ còn lại là núi non thâm sâu cùng cốc, từng cơn gió lạnh rít lên trong đêm, trong ngọn núi như có tiếng ác quỷ thét gào, có lẽ sát nghiệp của Âm Sơn Lão Vu quá lớn nên oán khí của nơi này rất nặng.
Không biết từ khi nào một bóng nữ nhân mặc bộ đồ Tiên Nghê Thường đứng ở đây, lặng lẽ nhìn vùng núi non đã bị tàn phá này.
“Oán khí quá nặng”, nữ tử tóc bạc lẩm nhẩm, trong đôi mắt vô hồn chợt loé lên cái nhìn cảm thông.
Thế rồi cô dùng tay kết ấn, đứng lặng lẽ giữa chốn núi non, miệng không ngừng nhẩm niệm kinh văn, giọng nói như âm thanh của tự nhiên vang lên, xung quanh cô hình thành nên từng sóng vân, chỉ cần là những nơi sóng vân phủ tới thì oán khí dày đặc bao trùm nơi đây đều tiêu tán, còn những oán linh như ẩn như hiện cũng được tẩy đi ác niệm và được giải thoát.
“Đúng là lũ chó má”, tiếng mắng chửi của Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo từ xa vọng lại, bọn họ mặt mày tối sầm cả lại.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì bọn họ đuổi theo cả đêm mà không thể đuổi theo được ánh sáng kia, vả lại đến cả đạo ánh sáng kia cũng biến mất tăm mất tích.
Đã không thể đuổi theo thì chớ, quả linh sâm kia đương nhiên cũng sẽ chẳng quay trở lại.
Bọn họ tưởng rằng Diệp Thành cũng đuổi theo cùng mình, có điều đợi tới khi quay đầu lại mới phát hiện ra Diệp Thành căn bản không đuổi theo, lúc này hai người mới định quay lại chuẩn bị nhổ cây linh sâm kia đi.
“Bận rộn cả nửa đêm mà chẳng thu được gì, mẹ kiếp”, cả hai bực bội xuống chân núi.
Ấy!