Lâm Sanh bị cuộc điện thoại của Kiều Vũ làm cho rối loạn nên không hề để ý đến chuyện ban đầu Kiều Vũ nói khi gọi điện là mỉa mai Hàn Hữu Niên gặp gỡ người phụ nữ khác sau lưng cô ta.
Mà ở một chỗ khác, Hàn Hữu Niên vốn đi gặp Tạ Phong Trần lại không ngờ người đợi anh ta lại là Lâm Nhan, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, “Tại sao lại là cô?”
Lâm Nhan cong môi cười cười, không thèm để ý thái độ của anh ta, “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm người xúi giục đằng sau chuyện kia, tìm anh ra để diễn kịch, chẳng lẽ anh không muốn biết người vẫn luôn bịa đặt công kích dư luận đằng sau là ai sao? Tôi bảo Tạ Phong Trần gọi điện cho anh là để cho anh ấy làm nhân chứng, tôi với anh giống nhau, không muốn bị người khác hiểu lầm.”
“Cô định làm gì?” Hàn Hữu Niên liếc qua vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Phong Trần qua cửa sổ xe hơi gật đầu, trong lòng bất ngờ, bên ngoài đều đồn quan hệ giữa Tạ Phong Trần với Lâm Nhan không tốt, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ chuyện cũng không phải như vậy?”
Mặt Hàn Hữu Niên thả lỏng vài phần, lời này của Lâm Nhan chọc đúng vào suy nghĩ của anh ta, anh ta cũng phái người điều tra, nhưng không thu được kết quả gì.
“Người đó núp trong bóng tối thao túng, nhưng lại chụp được hành động của tôi với anh mỗi ngày, hẳn là nhân viên công tác của tổ chương trình, cứ bị động để hắn ta chụp ảnh, chi bằng chủ động tạo cơ hội khiến hắn ta sập hố, đến bắt ba ba trong rọ.” Đôi mắt Lâm Nhan hiện lên sự giảo hoạt, vẻ mặt ranh mãnh.
“Ừm, cô có nghi ngờ người nào không?”
“Không.” Lâm Nhan nhíu mày, lắc đầu, nói chuyện với người đàn ông đang hóng chuyện trong xe, “Tạ Phong Trần, anh chụp giúp bọn em mấy tấm hình, chụp cho rõ ràng một chút.”
Mặt Tạ Phong Trầm tối sầm, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, “Không chụp, điện thoại hết pin rồi.”
Anh với Lâm Nhan thậm chí còn chưa từng chụp chung với nhau, cô lại yêu cầu giúp cô chụp ảnh cô với người đàn ông khác, trong lòng Tạ Phong Trần lửa giận phừng phừng, hận không thể kéo Lâm Nhan lên xe tử hình ngay tại chỗ.
Lâm Nhan nhíu mày, mắt híp lại nhìn anh, nói hời hợt, “Chụp đi, anh không chụp thì bọn em tự chụp ảnh chung.”
“Lâm Nhan, em nhất định phải nhờ anh có đúng không?” Tạ Phong Trần lập tức sôi máu, “Ông đây chụp thật đẹp cho em, tốt nhất là em nên biết rõ đền bù cho anh thế nào.”
Lâm Nhan nhìn dáng vẻ anh không nhịn được mà xù lông lên của anh thậm chí còn cảm thấy đáng yêu, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Hữu Niên, nửa không biết làm sao, nửa cưng chiều vỗ về, “Được, được, được, anh đừng nói nhảm nhiều vậy nữa, giải quyết chuyện này xong, em sẽ ở bên anh hai ngày đàng hoàng được không? Chụp nhanh lên, chậm nữa là trời sáng mất.”
“Hai ngày ít quá, em đuổi ăn mày à? Ít nhất cũng phải nửa tháng, 24 giờ như hình với bóng mới được.”
Cô thở dài, tên thối tha này trẻ trâu quá đi, lúc có người ngoài ở đây còn đi cò kè mặc cả với cô, “Chẳng lẽ anh không tới công ty ư?”
“Em đi cùng với anh. Anh đi làm, em ngồi bên cạnh với anh.” Tạ Phong Trần không để ý chút nào, chỉ cần Lâm Nhan đồng ý, chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Hàn Hữu Niên nhìn hai người liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì, vẻ mặt Lâm Nhan ngây ngô, đầy sức sống anh ta chưa từng nhìn thấy, lại nhìn ánh mắt Tạ Phong Trần vừa cưng chiều lại sáng rực, trong mắt anh chỉ có Lâm Nhan, ngập tràn ham muốn giữ chặt cô.
Anh ta cảm thấy chuyện vài ngày trước đi cảnh cáo Lâm Nhan chả khác gì trò cười, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Từ khi nào mà tình cảm của hai người này tốt đến mức này?
Theo anh ta biết, Tạ Phong Trần từ trước tới giờ không gần gũi với phái nữ, vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, không ngờ trước mặt Lâm Nhan lại… dính người như vậy.
Mà trước mặt Tạ Phong Trần, Lâm Nhan lại có dáng vẻ như vậy, lúc ngang ngạnh, lúc hung dữ, lúc lại ngoan ngoãn, có lúc lại giống như một cô gái nhỏ, đây mới là dáng vẻ chân thật nhất của cô, một Lâm Nhan không hề có gánh nặng.
Bộ dạng của hai người này, hoàn toàn là bộ dạng nên có của cặp đôi đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, thậm chí Hàn Hữu Niên không hiểu sao lại có phần hâm mộ tình cảm hòa hợp thân mật giữa hai người.
“Được rồi, nhiều nhất là một tuần, em cũng có việc, anh đừng có mà được voi đòi Hai Bà Trưng nữa.” Lâm Nhan bất đắc dĩ, nếu cô không chịu đồng ý với lợi ích cho tên đàn ông thối này, e là đêm nay anh sẽ gây cản trở mất.”
“Được, chốt rồi đấy nhé.” Cuối cùng Tạ Phong Trần cũng hài lòng, nhưng khi thoáng liếc Hàn Hữu Niên đứng ở một bên, sắc mặt anh vẫn còn lạnh nhạt, “Nhanh chóng đứng cho tốt, tôi chụp đây.”
Anh lấy điện thoại ra chụp bừa một pô, “Được rồi, Hàn thiếu, chờ giải quyết xong sự việc lần này, tôi với Lâm Nhan sẽ chủ trì mời anh ăn cơm.”
“Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ muốn bắt được người thao túng đằng sau.” Giọng Hàn Hữu Niên cũng hơi lạnh nhạt, không hề muốn ăn bữa cơm này. Nếu là lúc trước, đương nhiên hắn sẽ lo kiểu ảnh chung giữa mình với Lâm Nhan bị chụp được, nhưng lần này, chứng kiến tình cảm của cô với Tạ Phong Trần, anh ta không còn gì lo ngại cả. Lâm Nhan thật sự thay đổi rồi, cô sẽ không bám lấy anh ta nữa, những ngày vừa qua đều là anh ta tự cho mình là đúng thôi.
Hai người nói chuyện khách sáo vài câu, thư ký của Hàn Hữu Niên đã lái xe tới, anh ta chào tạm biệt rồi lên xe rời đi.
Lâm Nhan ngồi lại vào trong xe, “Cho em xem ảnh một chút.”
Môi Tạ Phong Trần kéo căng ra thành một đường, phớt lờ cô, “Chụp em với người đàn ông khác giúp em, Lâm Nhan, em cho là anh chết rồi ư?”
Ha ha – lại ghen, lại nói một đằng làm một nẻo rồi.
Cô cố tình nhờ anh gọi điện thoại rồi lại bảo anh đi cùng là vì không muốn anh hiểu lầm, Tạ cẩu thật đúng là không hiểu được khổ tâm của cô chút nào.
“Được đó! Vậy anh chết nhanh lên một chút, em cũng sẽ được dịp tìm người tốt hơn anh.”
“Lâm Nhan, em không dỗ anh một chút được sao? Nói vài câu dễ nghe cũng không được ư?” Tạ Phong Trần vô cùng rầu rĩ, hoàn toàn không cách nào nắm bắt được cô.
“Tên đàn ông thối, em dỗ anh cả tối rồi, anh còn ầm ĩ với em, anh là thằng nhóc ba tuổi sao? Trẻ trâu như vậy ả, mau đưa điện thoại cho em xem ảnh đi.” Lâm Nhan không thể chịu được nữa, không chút khách khí mà trách móc, lập tức cầm điện thoại của anh mở album ảnh ra, thấy ảnh thì mặt đen sì trong nháy mắt, “Tạ Phong Trần, anh cố ý đúng không! Em đã bảo anh chụp rõ ràng một chút, anh nhìn xem anh chụp cái quần què gì thế này? Chỉ chụp được sườn mặt của em, tại sao mặt của Hàn Hữu Niên lại tối thui hết không thấy rõ?”
“Sao lại như vậy? Anh cố ý chụp mặt Hàn Hữu Niên, anh cũng không biết độ phân giải của điện thoại quá thấp, nên đổi cái mới được rồi.” Tạ Phong Trần thong thả, bình tĩnh, trực tiếp ụp nồi cho điện thoại đáng thương.