“… Được. Là ngươi nói. Điều kiện của ngươi là gì?”
“Ta thấy ngươi cưỡi ngựa bắn cung giỏi như vậy. Ngươi dạy ta đi.”
Tần Mạc trợn mắt.
“Việc gì ta phải dạy cho ngươi chứ? Ngươi muốn học thì bảo biểu ca dạy cho ngươi đi.”
“Hắn bận lắm. Không có thời gian đâu. Sao hả? Thua rồi muốn nuốt lời?”
Tần Mạc nhíu mày. Nghĩ một hồi rồi hắn vò đầu đáp:
“Được. Dạy thì dạy. Nhưng ta nghiêm khắc lắm đấy. Ngươi không chịu được thì cũng không được phép kêu.”
“Yên tâm.” Hồng Thanh cúi người, chắp tay nói: “Xin thái tử chỉ dạy.”
Tần Mạc chấp nhận dạy cho Hồng Thanh đơn giản vì hắn đã thua cược với người ta, một phần nữa cũng vì hắn muốn xem việc này như một trò tiêu khiển trong lúc luyện tập. Thời gian đến khi cuộc thi diễn ra chỉ còn hai ngày. Trong hai ngày ngắn ngủi đó thì có thể dạy ra được cái gì. Nhưng Hồng Thanh học lại rất nghiêm túc, lúc nào cũng khí thế bừng bừng khiến Tần Mạc cũng phải dạy cho đàng hoàng.
Hồng Thanh vốn đã có nền tảng từ trước, sau khi được Tần Mạc chỉ dạy nửa ngày hắn đã có thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung khá tốt. Tần Mạc nhìn hắn cũng phải kinh ngạc.
“Gì mà ngẩn người ra vậy? Thấy ta ngầu quá hả?”
Tần Mạc siết chặt bàn tay. Hắn không phủ nhận mình rất kinh ngạc và cả ghen tị. Hắn được mệnh danh là thiên tài của Thiên Tân mà học còn chẳng nhanh bằng y.
“Khụ. Phi tử của bệ hạ mà làm được như vậy là quá tốt rồi. Xem như ta cũng không hổ thẹn vì đã dạy ngươi.”
“Ừ. Do thầy dạy giỏi, trò học cũng giỏi.”
Tần Mạc im lặng không nói. Cái người này cũng chẳng biết khiêm tốn là gì. Hắn không hiểu sao biểu ca của mình lại có thể thích một người như vậy. Về sắc thì không quá nổi bật, ăn nói cũng chẳng dịu dàng, còn chẳng kiêng nể ai, không chút e dè. Một người như vậy có chút nào giống với quy chuẩn của một phi tử nên có không. (Nhưng y là nam nhân thì cũng đã quá khác biệt so với những phi tử bình thường rồi.)
“Để đệ tử mời sư phụ ăn điểm tâm nhé.” Hồng Thanh ghé lại gần Tần Mạc vui vẻ nói.
“Khỏi. Điểm tâm lúc nào chả có. Không cần ngươi mời.”
“Phải là ta mời thì mới có ý nghĩa chứ. Thôi nào, đi đi!”
Hồng Thanh vừa nói vừa kéo tay Tần Mạc. Tần Mạc nhìn có vẻ không thuận ý lắm nhưng vẫn mặc cho Hồng Thanh kéo mình đi. Lúc hai người rời khỏi trường săn đi về phía đình viện đã tình cờ đập vào tầm mắt của thái hậu mà không hề hay biết.
Lệ Hân nhíu mày nhìn Hồng Thanh kéo tay Tần Mạc, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ, tâm trạng rất không vui. Lan phi ở bên cạnh châm thêm dầu:
“Mẫu hậu, người xem. Hắn ta lại bắt đầu đi câu dẫn nam nhân khác rồi. Đến thái tử Thiên Tân còn ít tuổi như vậy cũng không tha. Cũng phải, vì thái tử còn nhỏ tuổi nên mới dễ bị rơi vào bẫy của hắn ta chứ.”
“Hằng nhi của ta đúng là mắt mù rồi.”
Bà nói xong thì bực bội quay người đi. Hoa phi nói nhỏ với thị nữ của mình vài câu hình như muốn sai bảo gì đó.
…***…
Cuộc thi càng đến gần, tất cả mọi người ai cũng háo hức, kể cả đám trẻ
con. Hạ Lan Du biết mấy đứa học trò của mình chẳng còn tám trạng đâu mà tập trung học tập nên cho nghỉ sớm. Ngày mai cho nghỉ một ngày. Bọn trẻ đều rất vui.
Phi Diên đòi Danh Thần đưa mình và Thanh Trúc đến trường săn chơi nhưng Danh Thần không đồng ý.
“Bệ hạ đã dặn ta không được phép đưa hai đệ đến đó. Bây giờ đang là thời gian luyện tập gấp rút. Hai đệ đến rồi lỡ may trúng phải tên bay lạc thì rất nguy hiểm.”
“Vậy đệ có thể ra ngoài thành chơi không? Đã lâu lắm đệ không được ra ngoài chơi rồi.”
Danh Thần suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Nếu cha đệ đồng ý thì ta sẽ đưa hai đệ đi.”
“Cha đệ chắc chắn sẽ đồng ý. Chỉ cần có huynh đi cùng cha sẽ yên tâm cho đệ ra ngoài.”
Danh Thần mỉm cười dịu dàng. Tay giơ lên muốn xoa đầu Phi Diên nhưng e ngại có người nhìn thấy nên lại thôi. Đúng lúc này thì Thanh Trúc đột nhiên kêu lên:
“Nhìn xem kìa có phải là Hồng phi nương nương không?”
Phi Diên nhìn theo hướng chỉ tay của Thanh Trúc và thấy cha mình đang kéo tay nói chuyện rất vui vẻ với một nam nhân khác nhìn trẻ hơn cha vài tuổi.
“Cái người kia là ai vậy? Trông lạ quá.”
Thanh Trúc liền đáp:
“Thái tử của Thiên Tân đó. Năm nào thái tử cũng đến Vạn Lịch tham gia cuộc thi. Nhìn có vẻ như Hồng phi và vị ấy thân thiết với nhau quá nhỉ.”
“Kì lạ thật. Trước giờ ngoài Lam đại nhân, đệ có thấy cha thân thiết với ai đâu, cũng chưa từng thấy cha nhắc đến người này. Nếu phụ hoàng mà biết kiểu gì cũng nổi giận cho xem.”
Nghĩ đến đây Phi Diên bất giác nhìn sang bên cạnh và giật mình khi thấy gương mặt Danh Thần đã tối sầm.