Sau khi Tưởng Tử Dục đơn phương thất tình, cô đã hỏi Khương Ngải Chanh có tính toán gì không, nhưng câu trả lời của Khương Ngải Chanh cũng không rõ ràng.
Về phần hai người đó có bao nhiêu liên lạc bí mật, cô thật sự không biết: “Chuyện này chị cũng không rõ lắm.”
“Được rồi.” Tô Mông Mông từ tốn gật đầu, “Trở về em sẽ quan sát tiếp.”
Cả hai ngồi trong quán cà phê cả buổi chiều, sau khi tàn cuộc, Hình U cầm điện thoại do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Khương Ngải Chanh hay không, tiếng còi xe trên đường lướt qua bên tai, Hình U lập tức đưa ra quyết định.
Về chuyện tình cảm của người khác, thật ra cô cũng không tiện xen vào quá nhiều, cô đã cho Khương Ngải Chanh thấy thái độ của mình, nên để ý nhiều quá cũng không phải chuyện gì tốt.
Những lời này thỉnh thoảng có thể tâm sự với Minh Trầm.
*
Vào giữa tháng 5, Hình U đến Cảnh Thành.
Buổi tọa đàm sắp được tổ chức, Hình U có chuẩn bị mà đến, cô đến nhà thầy Mẫn trước ba ngày để học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm.
Sáng hôm đó, Hình U đến sớm để đi dạo trong khuôn viên trường.
Cô đã hoàn thành chương trình đại học ở nước ngoài, phong cách kiến trúc ở nước ngoài rất khác với trường Đại học Cảnh Thành, đối với Hình U mà nói, mọi thứ trong khuôn viên trường đều có cảm giác mới mẻ.
Dạo một vòng khuôn viên trường, trên đường đi gặp được cảnh đẹp thì sẽ chụp ảnh chia sẻ cho bạn trai, nhưng tin nhắn của cô vẫn chưa nhận được hồi âm.
Khi tiếng chuông hết tiết vang lên, Hình U mới hoàn hồn, thỉnh thoảng có học sinh đạp xe đạp chạy ngang qua, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu.
Hình U chỉ có thể tạm thời ngăn chặn sự tò mò của mình về việc đi dạo khuôn viên trường, cô đưa tay chặn một bạn học đang đi bộ trên đường: “Chào bạn, cho tôi hỏi văn phòng hiệu trưởng ở đâu vậy?”
Chàng trai trẻ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt gần như dán chặt.
Hình U khó hiểu huơ tay: “Ngại quá, cho tôi hỏi văn phòng hiệu trưởng ở đâu thế?”
Dư âm của cái vẫy tay đung đưa trước mặt, nam sinh chợt lấy lại tinh thần, chỉ tay về phía bên trái: “Đi dọc theo con đường này, rẽ trái ở đèn đường đầu tiên, sẽ có bảng chỉ dẫn ở đó.”
“Được, cảm ơn nhé.” Hình U thân thiện cảm ơn, dựa theo hướng chỉ để tìm đường.
Chưa đi được bao xa, điện thoại nhận được tin nhắn mới, Hình U dừng lại kiểm tra rồi trả lời tin nhắn, sau đó giơ điện thoại lên chụp chính mình.
Đại Cẩu Cẩu:【Nhiều phong cảnh như vậy nhưng nửa bóng người cũng không thấy đâu.】
Tiểu Khổng Tước:【Nhớ em thì cứ việc nói thẳng.】
Ngay sau khi bức ảnh được gửi đi, một giọng nói dừng ở bên tai cô: “Cậu không tìm được đường sao? Vừa hay tôi cũng muốn đến đó, để tôi dẫn cậu đi.”
Hình U ngẩng đầu thì thấy đúng là chàng trai mà cô vừa hỏi đường.
Nghe thấy có người tiện đường dẫn đường, Hình U cầm điện thoại nhanh chóng gửi tin nhắn “Em đi gặp hiệu trưởng trước đã.”, sau đó đi theo đến văn phòng.
Nam sinh hỏi cô: “Cậu muốn tìm hiệu trưởng sao?”
Hình U: “Đúng vậy.”
Nam sinh dẫn đường nói nhiều hơn cô nghĩ, không ngừng tìm kiếm chủ đề: “Cậu là sinh viên năm nhất à?”
Hình U lời ít ý nhiều: “Tôi đã tốt nghiệp rồi.”
Nam sinh nghĩ thầm, thế mà lại là đàn chị.
Các bạn nữ trong khuôn viên trường đại học có phong cách khác nhau, một số trông vẫn giống học sinh cấp ba, còn một số trưởng thành hơn người mới bước chân vào xã hội, nên không thể đoán bằng cách ăn mặc của họ.
“Trường học khá lớn, nên không xác định rõ phương hướng là chuyện bình thường.” Chàng trai hùa theo lời nói của cô, tốc độ bước chân cũng gần bằng cô: “Em tên là Tần Hạo Nghĩa, còn chị tên gì?”
Đối phương chủ động nói ra tên với cô, cuối cùng Hình U cũng có phản ứng, chẳng lẽ tên nhóc này muốn làm quen với cô?
Hình U đang suy nghĩ xem nên tiết lộ danh tính của mình như thế nào để không ngượng ngùng thì điện thoại bỗng đổ chuông, là giáo viên của trường liên lạc với cô.
Hình U trả lời điện thoại: “Alo, xin chào.”
Cô nói ra địa điểm, đối phương nhiệt tình bày tỏ sự mong đợi đối với sự xuất hiện của cô.
Hình U cúp điện thoại, quay đầu nói với chàng trai tên là Tần Hạo Nghĩa, “Cảm ơn bạn nhiều nhé, hôm nay tôi đến trường các bạn để tham gia tọa đàm, tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Cô đã nhìn thấy biển chỉ dẫn nên không sợ lạc đường.
Vả lại, cô đã tiết lộ thân phận của mình, vì vậy bạn học kia sẽ không “làm quen” với cô nữa.
Tọa đàm kéo dài trong hai ngày, mỗi buổi kéo dài một tiếng rưỡi, Hình U đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu để chia sẻ với sinh viên, tuy nhiên, khi cô xuất hiện tại hội trường nơi diễn ra tọa đàm, sinh viên đều bị ấn tượng bởi khí chất và ngoại hình của cô, tất cả đều kinh ngạc khen ngợi.
“Wow, tui cảm thấy chị ấy ở ngoài còn đẹp hơn trên TV nhiều.”
“Cảm ơn hiệu trưởng đã cho em cơ hội tham gia buổi tọa đàm này.” Nếu không, cả đời này của bọn họ cũng không có khả năng tiếp xúc với một người nổi tiếng như Hình U, người đã vượt qua hầu hết các thành tích của người khác khi còn trẻ.
Cũng có những sinh viên trố mắt hâm mộ khi nhìn thấy người thành công, thầm động viên bản thân: “Rõ ràng là có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, nhưng chị ấy vẫn dựa vào tài năng của mình, bản thân cần cố gắng hơn nữa.”
Một số sinh viên trong lớp đã lấy điện thoại ra chụp trộm, nhưng đều bị giáo viên ở hàng phía sau ngăn lại.
Mặc dù cô có thể thoải mái đứng trên sân khấu để hoàn thành buổi biểu diễn của mình, nhưng đây lần đầu tiên đối mặt với đám đông sinh viên đang nhìn mình chằm chằm, cô thực sự không thích ứng được.
Cô buộc bản thân phải nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, bắt đầu nói với mọi người về những kiến thức trong chương trình học đã được chuẩn bị trên PPT. Bài giảng của cô không hề cứng nhắc, cô sẽ sử dụng một số kinh nghiệm thực tế để giúp những sinh viên đang gặp phải nút thắt cảm thấy hữu ích và bắt đầu lắng nghe một cách nghiêm túc.
Ngày đầu tiên của tọa đàm kết thúc, Hình U trở nên nổi tiếng khắp trường.
Có rất nhiều bài đăng về “Hình U-Stella” trên diễn đàn của trường, tài năng cũng như giá trị nhan sắc của cô rất đáng để khen ngợi.
Sau khi tọa đàm kết thúc, Hình U nhanh chóng rời khỏi khuôn viên trường để tránh bị các sinh viên đuổi theo hỏi thăm.
Buổi tối, cô tán gẫu với Minh Trầm về những sinh viên nhiệt tình ở trường, cảm thấy rất thú vị.
Nghe thấy giọng nói xen lẫn tiếng cười của cô qua điện thoại, Minh Trầm hỏi, “Thú vị cỡ nào?”
Hình U nhất thời không nói nên lời: “Cái này làm sao diễn tả được?”
Bình giấm chua không có lúc nào là không phát huy tính chiếm hữu vượt xa người thường: “Thú vị hơn anh luôn à?”
Kiểu nói trẻ con này lại được thốt ra từ miệng của Minh Trầm…
Hình U ôm gối ngồi xếp bằng, tiếng cười truyền qua tai nghe bluetooth: “Làm ơn đi, bọn họ chỉ đang nghe em giảng bài thôi.”
Nhìn đám học sinh mười tám mười chín tuổi bây giờ, cô có cảm giác như đang nhìn trẻ con.
Cô nói tiếp: “Nhưng em cảm thấy khuôn viên trường Đại học Cảnh Thành rất đẹp, chỉ tiếc là em không thể đi dạo hết con đường.”
Minh Trầm nghe ra chút tiếc nuối trong lời nói của cô: “Thích hả? Anh đi dạo với em?”
Hình U bắt chẹt anh: “Anh đi dạo kiểu gì? Đi dạo trong mơ với em sao?”
Người nọ có nước đi khó lường: “À, hóa ra ở trong mơ em cũng nhớ đến anh.”
Hình U ném gối đi: “Hứ!”
Tên khốn này đúng là không biết xấu hổ.
Hai người dây dưa qua điện thoại một lúc nữa, gần hai tiếng đồng hồ mới cúp máy.
Minh Trầm mở bức ảnh tự sướng mà cô gửi hôm nay, góc nhìn từ trước ra sau, nam sinh ở phía sau Hình U rõ ràng đang nhìn về hướng của cô.
Ngày hôm sau, Hình U đến trường đúng giờ và bắt đầu buổi tọa đàm thứ hai.
Cô đột nhiên phát hiện, hôm nay hội trường đông gấp đôi ngày hôm qua, không còn một ghế trống, phía sau còn đứng tận hai hàng, ngoại trừ lối đi của giảng viên thì các con đường phía trước hầu như đều bị học sinh chặn lại.
Khoa trương quá rồi…
Khóa học nhạc của cô được hoan nghênh đến vậy ư?
Có lẽ cô nên cân nhắc đến việc giảng dạy trong tương lai.
Ý tưởng này chỉ tồn tại trong nội tâm cô, bên ngoài cô vẫn là một nhà âm nhạc cao quý, mang đến những bài giảng tuyệt vời cho mọi người bằng ngôn ngữ lưu loát.
Sau khi tọa đàm kết thúc, Hình U ở sau hội trường một lúc lâu, đợi sinh viên giải tán gần hết thì cô mới ôm tài liệu bước ra khỏi cửa.
Nào ngờ vẫn còn một người đứng chặn đường cô ở dưới lầu hội trường, mí mắt Hình U nhảy dựng, cảm giác người này có chút quen mắt.
Tần Hạo Nghĩa chào hỏi cô rất tự nhiên, nụ cười rạng rỡ: “Chào đàn chị.”
“Tôi không phải là đàn chị của bạn.” Hình U không ngờ rằng cậu ta vẫn hiểu lầm, vì vậy cô đặc biệt tuyên bố: “Tôi đến đây giảng dạy âm nhạc cho sinh viên… Là cô giáo.”
Cô vốn không muốn dùng xưng hô để giới thiệu bản thân, nhưng vì đối mặt với Tần Hạo Nghĩa, tốt hơn hết là nên vẽ ra một khoảng cách rõ ràng.
Nào biết Tần Hạo Nghĩa nói: “Chị chỉ đến mở tọa đàm ở trường chúng em, không tính là giáo viên.”
Hình U: “…”
Cô không còn gì để nói.
“Nếu không phải giáo viên thì không cần gọi cô giáo, chị cũng không cho gọi là đàn chị, vậy chi bằng…” Tần Hạo Nghĩa đột nhiên nghĩ ra một từ xưng hô vẹn cả đôi đường: “Em gọi chị là chị gái nhé?”
Hình U:?
Bạn học này, bạn cố chấp quá rồi đấy.
Dù sao cũng là một sinh viên, Hình U nhẫn nhịn, vờ như không hiểu: “Xin lỗi, tôi còn có việc phải về trước.”
Cô không cho Tần Hạo Nghĩa cơ hội nói chuyện, lập tức xoay người rời đi. Điện thoại đang đổ chuông, Hình U cảm nhận được, cô vừa đi vừa trả lời.
“Tọa đàm kết thúc rồi chứ?”
“Kết thúc chưa được bao lâu.”
“Em đang ở đâu?”
“Còn trong trường học, vẫn chưa ra ngoài.”
Ngay sau giờ tan trường thì nhận được lời hỏi thăm của bạn trai, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn nhiều, cô bước đi nhẹ nhàng, nghe thấy anh hỏi: “Em ở chỗ nào trong trường học?”
Minh Trầm đang hỏi, Hình U cũng không nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển của thư viện: “Ở thư viện.”
Cô báo tọa độ, Minh Trầm nhìn xung quanh, thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, anh lập tức sải bước về phía Hình U.
Hình U vừa định hỏi anh đang làm gì thì Tần Hạo Nghĩa lại đuổi theo.
Hình U nhíu mày, Tần Hạo Nghĩa có vẻ cũng nhận ra sự khó chịu của cô, gãi đầu giải thích: “Em chỉ muốn nhắc nhở là chị đi nhầm hướng rồi, cổng trường ở đằng kia, chị gái.”
“Ặc.” Cài này quả thực có chút xấu hổ.
“Được rồi, cảm ơn đã nhắc tôi.” Hình U cảm ơn một lần nữa rồi đi ngang qua người cậu ta.
Lúc này, Hình U nghe thấy giọng điệu trong điện thoại thay đổi, người nọ u ám nhắc lại xưng hô kia, chất giọng lạnh lùng phát ra từ loa điện thoại: “Chị gái?”
Âm thanh trong điện thoại hòa với tiếng chuông trường học, giống như có điều gì đó không ổn…
Hình U ngẩng đầu nhìn ra xa, trong lòng giật thót: “Sao anh lại đến đây?”
“Đến xem kịch hay.” Không đến thì không biết, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Tiểu Khổng Tước đã tìm cho anh một em trai sinh viên.
Nhìn thấy người nọ bước tới, Hình U vội vàng ngăn cản: “Anh đừng tới đây.”
“Sao vậy?” Anh không được xuất hiện trước mặt người khác sao?
“Em sợ lát nữa anh sẽ bị nhận ra.” Minh Trầm chỉ đến một mình, nếu thu hút fan hâm mộ thì thật sự gây go.
Ở bên ngoài có rất nhiều người chú ý, trong cái khó ló cái khôn, Hình U hẹn anh ở trong thư viện.
Cô thoát khỏi sự quấy rầy của Tần Hạo Nghĩa, tùy ý đi lên lầu hai, sau đó gửi tin nhắn cho Minh Trầm.
Cô giả vờ lấy một cuốn sách trên kệ sách, lật từng trang, phát hiện nó là một cuốn sách cổ.
Hình U đang cầm cuốn sách trên tay, đôi mắt đột nhiên bị bao phủ bởi lòng bàn tay ấm áp, mùi quýt quen thuộc quanh quẩn khắp người.
Một luồng khí nóng phả lên cổ.
“Thú vị không?” Minh Trầm cúi đầu, cắn nhẹ vành tai cô, “Chị yêu.”