“Tôi là người thuê cậu. Lâm Dương.” Người kia bình tĩnh trả lời.
Ngày mười hai tháng chín.
Trước tòa án nhân dân tối cao thành phố Giang.
Lúc này, người ở đây đi tới liên tục tạo thành biển người nhốn nháo vô cùng.
Hàng loạt nhà báo ùn ùn kéo tới, chặn trước cửa lớn, đủ loại máy ảnh với ống dài ống ngắn tìm cách chụp phía bên trong.
Ngoài ra còn có không ít dân chúng ở gần đây tới hóng hớt.
“Wow wow, cái cảnh gì thế này.” Có người nhìn là thầm líu lưỡi, không nói nên lời.
Dù sao thì thành phố Giang cũng yên bình quá lâu rồi. Tòa án thường khá là rỗi rãi, việc cần giải quyết hàng ngày không phải là li hôn thì là mấy vụ tranh chấp bình thường, nào có dịp nào có vụ án lớn như thế này đâu.
Két.
Lúc bấy giờ, máy chiếc xe ô tô dừng lại trước cửa tòa án.
Một nhóm người bước xuống từ trêи xe.
Trong đó có ông hai nhà họ Liễu, Liễu Khiếu Sinh. Những người còn lại, toàn bộ đều là người nhà họ Tô.
Máy người nhà Tô Bắc, Tô Thái, Tô Cối, ngay cả bà cụ Tô cũng được Tô Trân với Tô Mỹ Tâm đỡ bước vào tòa án.
Khang Giai Hào đã vào tòa từ sớm để chuẩn bị mở phiên tòa.
Các phóng viên trông thấy cảnh trước mắt cứ như sói ngửi thấy mùi thịt, đồng loạt lao tới.
“Ngài là phó giám đốc của tập đoàn Liễu Thị phải không? Liễu tiên sinh, cho hỏi, ngài thật sự cho là loại thuốc mới do sở nghiên cứu của tập đoàn Dương Hoa điều chế được trộm từ phía nhà các ngài sao?”
“Bà cụ Tô, rốt cuộc thì làm sao mới lấy được phương thuốc của nhà họ Tô ngài vậy ạ? Ngài có tiện trả lời không ạ?”
“Các vị cảm thấy nắm được bao nhiêu phần thắng trong phiên tòa ngày hôm nay?”
“Nghe nói là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Dương Hoa là một người cực kỳ quyền lực, các vị không sợ sẽ đắc tội người đó sao?”
Các phóng viên liên tục đặt câu hỏi, trong đó có một số câu hỏi không hề biết giới hạn.
Ban đầu Liễu Khiếu Sinh còn cố trả lời nhưng được một lúc, ông ta cũng chán chả buồn phản ứng lại, đi thẳng vào phía trong tòa án.
Nhưng đúng lúc đó.
Két.
Một chiếc xe taxi và một chiếc xe Mercedes lại đỗ trước cửa tòa án.
Sau đó, có mấy người bước xuống xe.
Người tới chính là Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa và Tô Quảng.
“Tổng giám đốc Mã tới!”
Các phóng viên lập tức đổi hướng vọt sang phía người mới tới, vây quanh đám người Mã Hải để đặt câu hỏi.
“Mã Hải! Pháp luật nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nhà chúng ta. Phường trộm cắp gian dối các người nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!” Liễu Khiếu Sinh đứng bên kia lớn tiếng nói.
“Thanh giả tự thanh. Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi chưa từng làm việc như vậy! Chúng tôi không sợ!” Mã Hải đáp lịa.
W “Ha. Có tên trộm vào lại thừa nhận là mình ăn trộm hả?” Liễu Khiếu Sinh khinh thường nói.
Mã Hải nhíu mày, không nói nữa.
Đúng lúc ấy, Tô Trân với Tô Mỹ Tâm ở đẳng kia tựa như phát điên đồng thời lao về phía Tô Nhan và Trương Tình Vũ.
“Máy người làm gì vậy hả?” Tô Quảng biến sắc, định cản lại.
Trương Tình Vũ sợ tới độ thét chói tai liên tục. Tô Nhan thì vội vàng tránh ra phía sau người Lâm Dương.
Cảnh tượng lúc đó lập tức trở nên lộn xộn.
Tô Mỹ Tâm còn tháo cả giày của mình ném về phía Trương Tình Vũ, miệng liên tục chửi bậy: “Đám vong ân bội nghĩa ăn cây táo rào cây sung lũ chúng mày. Nhà họ Tô chúng tao tốt với lũ chúng mày như vậy mà lũ chúng mày lại đi trộm phương thuốc của nhà họ Tô chúng tao! Lũ tim sói phổi chó hèn hạ vô liêm sỉ!”
“Bọn mày có còn là con người nữa không? Bọn mày mà cũng xứng đáng làm người cơ à? Súc sinh! Lũ chúng mày đều là súc sinh!” Tô Trân cũng phẫn nộ chửi.
“Tôi nói lại lần nữa. Chúng tôi không trộm phương thuốc!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đã trắng bệch nhưng giọng vẫn cực kỳ kiên định.
“Mày còn ngụy biện nữa à? Hôm đấy chính mắt tao nhìn thấy mày với Lâm Dương lén lút tới chỗ bà nội, mày lo dỗ ngọt bà còn thằng Lâm Dương thì lén chạy vào trong phòng bà nội!
Mày còn dám bảo là mày không trộm à?” Tô Mỹ Tâm thét.
“Wow!”
Mọi người ở đấy hét lên.
“Không ngờ Tô Nhan là loại người như vậy.”
“Trông xinh thế này cơ mà. Sao lại là người tâm cơ như vậy nhĩ?”
“Đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người mà.”
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Bà… Bà đang vu khống tôi!” Tô Nhan tức run người nhưng lại không biết phải phản biện như thế nào.
Lâm Dương tiến lên trước: “Tô Mỹ Tâm, bà chắc chắn là bà tận mắt nhìn thấy không?”
“Đương nhiên rồi.” Tô Mỹ Tâm hừ giọng: “Lát nữa mở phiên tòa là chân tướng sẽ được làm rõ. Lũ chúng mày trốn không thoát đâu! Bọn mày sẽ phải vào tù hết!”
“Vậy nếu lát nữa mở phiên tòa, các người thua kiện thì sẽ như nào đây?” Lâm Dương chất vần.
“Chắc chắn chúng tao sẽ không thua.” Tô Mỹ Tâm khẳng định.
“Nếu thua thì sao?” Lâm Dương tiếp tục dồn ép: “Lúc đấy tôi có thể tố cáo các người tội phỉ báng, công kϊƈɦ cá nhân và bịa đặt không?”
“Thế thì…” Tô Mỹ Tâm ngậm miệng.
“Hừ. Tỏ vẻ cho lắm vào! Bà già này sẽ vào nhìn xem đám các người định thắng phiên tòa này như thê nào!” Bà cụ Tô hừ lạnh rồi chống gậy đi vào trong.
Trương Tình Vũ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Dương. Bà ta hạ thấp giọng nói: “Không phải là cậu định nhận tội à? Vừa nãy cậu nói vậy là có ý gì?”
“Vào rồi sẽ biết.”
Mặt Lâm Dương không có chút thay đổi nào. Nói xong thì anh cũng bước chân vào trong.