Thẩm Tô Khê nhàn nhạt nói: “Mấy ngày gần đây, tôi đột nhiên hiểu ra, vì sao cô lại tự ti đến như vậy? Vì sao cô lại trông đợi Diệp Triệu giở ý đồ xấu với tôi đến như vậy?”
Cô mỉm cười, quay sang nhìn thẳng Diệp Tuyết: “Từ nạn nhân trở thành đồng lõa hãm hại người khác, cảm giác đó có khiến cô thấy sung sướng không?”
Diệp Tuyết đột nhiên cứng đờ, cả người giống như bị trùm một cái lồng chật chội, choáng váng đến nghẹt thở.
Cả hội trường ồn ã như mất kiểm soát, nhưng không thấy lãnh đạo trường thông báo cho ra về, học sinh cũng chỉ có thể ngồi bất động tại chỗ.
Thẩm Tô Khê đứng dậy liền trở nên nổi bật, mọi người đều hướng mắt nhìn cô.
Chỉ thấy cô vừa mới bước lên bậc thang, sau lưng đột nhiên vụt qua một bóng người.
Ngay sau đó, thanh âm nặng nề vang lên.
Thẩm Tô Khê vung tay theo phản xạ có điều kiện, cúi đầu nhìn Diệp Tuyết lăn lóc ở dưới chân, cô chớp mắt vô tội: “Không liên quan tới tôi, tự dưng có người xông tới sau lưng, tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi.”
“……”
Cô đá đá chân Diệp Tuyết: “Cô không được chết, cô chết rồi sau này ai thắp hương cho cha cô hả?”
“……”
–
Giang Cẩn Châu đứng trên một con đường lát đá cuội ở gần đó.
Anh đang lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp, thần sắc có chút lười nhác, lúc nhìn thấy cô, động tác anh hơi dừng lại.
Thẩm Tô Khê chưa từng thấy anh hút thuốc bao giờ, cô kinh ngạc một lúc, sau đó tiếp tục đi về phía anh.
Giang Cẩn Châu vẫn giữ tư thế kẹp thuốc lá: “Kết thúc rồi sao?”
Thẩm Tô Khê gật đầu, nói sang chuyện khác: “Anh không cho em hút thuốc mà.”
Cô còn nhớ rõ lúc bị đoạt lấy điếu thuốc ở hẻm nhà Diệp Triệu ngày đó: “Giang rụt rè của em ơi, anh chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn sao?”
Giang Cẩn Châu không tỏ ý kiến, anh ngậm thuốc trên miệng, nhướng mày, điệu bộ như đang hỏi cô “Em muốn hút không?”
Thẩm Tô Khê vừa bực mình vừa buồn cười, cô tiếp tục hỏi: “Thế anh có cho không?”
Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên ngẩn ra.
Cuối tháng hai, cảnh sắc mùa xuân đều trở nên rạng ngời, tất cả tia nắng điểm xuyết trên người đàn ông trước mặt cô.
Như những thước phim quay chậm, anh rút điếu thuốc trong miệng ra, thân mình hơi khom xuống, điếu thuốc bất chợt chạy đến miệng cô.
Thẩm Tô Khê có chút khó thở: “Anh tính làm gì?”
Trong miệng ngậm thuốc, giọng nói của cô không rõ ràng lắm.
“Chỉ hôm nay thôi, anh sẽ để em phóng túng một lúc.” Anh cong mắt cười, nhìn qua có chút lưu manh.
Thẩm Tô Khê chậm chạp đáp lời.
Giữa lúc rít nhả khói, cô nghe thấy anh nói: “Tô Khê của anh sẽ sớm được tự do.”
Cô bỗng nhiên muốn khóc, hai mắt cố gắng tập trung vào tàn thuốc đang dần cháy phía trước.
Từng đốm lửa rơi xuống đáy lòng, bùng lên ngọn lửa lớn, thiêu sạch cỏ dại âm u.
Trên mảnh đất hoang vu, dường như có gì đâm chồi nảy lộc.
Ánh mắt Thẩm Tô Khê dần trở nên xa xăm, cô bất giác nhìn thấy một chồi non vươn mình từ nhành cây khô tàn sau khi tuyết tan.
Đó là sức mạnh của cây khô khi gặp xuân.
Mạnh mẽ và ngoan cường.
–
Ngày Diệp Triệu lên tòa chịu xét xử, Thẩm Tô Khê cũng đến.
Ông ta bị kết án 12 năm tù.
Đối với loại không bằng cầm thú như ông ta, hình phạt này xem như vẫn còn nhẹ.
Nhưng Thẩm Tô Khê nhanh chóng thả lỏng.
Diệp Triệu xem trọng nhất danh vọng. Một khi thanh danh không còn, ông ta tồn tại còn thống khổ hơn so với chết.
Về phần Diệp Tuyết.
Cả đời này cô ta không thoát được khỏi sỉ nhục mà Diệp Triệu đem đến, chính cô ta tự hủy hoại tiền đồ đáng ra sẽ như gấm của mình.
Trước cửa tòa án, Thẩm Tô Khê nhìn thấy ông bà Tô gia.
Cô sửng sốt vài giây, sau đó mới hiểu ra nguyên nhân bọn họ xuất hiện ở đây.
Sau lần gặp gỡ không mấy vui vẻ ở Ngu thành, ông bà Tô vẫn chưa từ bỏ ý định đem Thẩm Tô Khê về Tô gia.
Sau khi cô trở lại Bắc thành, bọn họ vẫn không ngừng hỏi thăm tin tức của cô. Cũng vì vậy mà bọn họ vô cùng hoảng hốt khi biết được những năm tháng cô từng trải qua.
Thẩm Tô Khê không có tình cảm gì với hai người bọn họ, nhưng cô vẫn gật đầu chào một cái tượng trưng.
Lúc sắp đi ngang qua bọn họ, cô bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam.
Vẫn âm trầm tang thương như cũ, nhưng không hiểu sao cô nghe ra được một chút ấm áp.
“Mẹ cháu dạy cháu rất khá.”
Cô không nhịn được mà dừng bước, chờ đến khi cô phản ứng lại, bọn họ chỉ để lại cho cô hai bóng lưng già yếu.
“Tô Khê.”
Bên tai có tiếng Giang Cẩn Châu gọi.
Cô đáp lại rồi mới chầm chậm xoay người, đưa tay cho anh dắt.
Xe dừng ở đầu phố Linh Lan, Thẩm Tô Khê cúi đầu nhìn cúc áo của mình, ánh mắt đăm chiêu.
Giang Cẩn Châu không nói gì, anh đợi thật lâu mới nghe thấy cô nói: “A Châu, em muốn đến một nơi.”
–
Thời điểm xe chạy đến nghĩa trang Nam Sơn, trời đã ngả màu hoàng hôn.
Giang Cẩn Châu dẫn cô tới bia mộ của Tô Tích, anh cúi đầu trang trọng, sau đó quay sang nói với cô: “Anh ở bên ngoài đợi em.”
Anh biết cô có rất nhiều lời muốn nói với cha mình.
Ánh mắt Thẩm Tô Khê lặng lẽ nhìn di ảnh của Tô Tích trên bia mộ, suy nghĩ cô bắt đầu phiêu tán.
Mãi đến khi Giang Cẩn Châu không ngại phiền mà lặp lại với cô lần thứ ba, Thẩm Tô Khê mới có phản ứng, cô gật đầu.
Rồi trầm mặc đứng nhìn bia mộ thật lâu.
25 năm qua, cô đã dồn nén quá nhiều câu hỏi, đến lúc này lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô muốn gần gũi với ông, nhưng hiện thưc đã kéo khoảng cách giữa bọn họ dài đi vô tận.
Gió thổi tóc Thẩm Tô Khê bay lộn xộn, cô vén tóc ra sau tai, rốt cuộc cũng mở miệng: “Hôm nay thời tiết thật đẹp, gió nhè nhẹ, thổi qua mặt rất dịu dàng, thoải mái.”
“Con không cố ý đến gặp người trễ thế này đâu, chỉ là con còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Cô không nói ra, trước ngày hôm nay, cô vẫn luôn hận ông.
Hận ông rời đi, khiến Thẩm Thanh và cô đau khổ suốt bao nhiêu năm trời.
Hận ông cho cô quá nhiều mong đợi, khiến cô một mình tìm kiếm ông không ngừng nghỉ trong nhiều năm như vậy, để rồi đánh mất mình.
Cô đã từng nghĩ, nếu không phải vì ông, cô sẽ không kỳ vọng gì ở Diệp Triệu, như thế sẽ không bị lừa gạt, không bị tổn thương.
Nhưng đồng thời, cô cũng biết, rõ ràng những chuyện đó đâu thể trách ông.
Thẩm Tô Khê nặng nề thở hắt, nói sang chuyện khác: “Gần đây con đã làm được một chuyện rất ghê gớm, người có thể khen con một câu không, ở trong mộng là được. Không khen cũng không sao, để con nhìn thấy mặt người là được.”
Cô cười rộ lên: “Người đừng lo, mẹ con sống rất tốt. Một bữa có thể ăn ba chén cơm, leo lên lầu sáu cũng không thở mạnh.”
Chẳng qua, bà ấy cũng rất nhớ người.
“Con cũng sống rất tốt.” Cô bật cười sửa lời: “Thật ra cũng chẳng tốt gì lắm.”
“Nhưng có một người, anh ấy khiến cuộc sống con trở nên tốt đẹp…”
“Con rất hạnh phúc, hi vọng sau này sẽ luôn như vậy.”
Có gì đó làm mắt cô chói lòa, trong khoảnh khắc này, xung quanh cô dường như chỉ còn làn sương trắng xóa.
“Lần sau con lại đến thăm người.”
Cô cong mắt: “Cha.”
–
Giang Cẩn Châu ở ngoài cổng nghĩa trang đợi cô.
Cô chạy tới, nhào vào trong lồng ng.ực anh, im lặng một lúc lâu.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Tô Khê, muốn khóc cứ khóc đi.”
“Em không muốn khóc.” Thẩm Tô Khê lắc đầu: “Có gì đâu phải khóc.”
Thế nhưng mới được nửa phút, vạt áo Giang Cẩn Châu đã ướt một mảng lớn.
Ban đầu chỉ là tiếng thút thít khe khẽ, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn, giống như hoàn toàn không kiềm nén được.
Khóc trước nghĩa trang cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng tiếng khóc của Thẩm Tô Khê đặc biệt thê lương.
Mấy người đi tảo mộ đều không nhịn được mà nhìn cô vài lần, nghĩ thầm: Phải mất người vô cùng quan trọng mới có thể khóc thảm thiết như thế.
Nếu có ai hỏi, Thẩm Tô Khê sẽ nói.
Cô mất đi một người không thể nào thay thế.
Cũng đánh mất một thuở niên thiếu được yêu chiều, chỉ còn lại khát khao cùng đau khổ.
Vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Cô phải ngẩng đầu lên, tiến về tương lai.
Thẩm Tô Khê nhắm nghiền mắt, ép giọt nước mắt cuối cùng chảy ra, tầm mắt cô dần trở nên rõ ràng.
Cách đó không xa, cô nhìn thấy một thiếu nữ 17-18 tuổi, gương mặt y hệt cô.
Ánh chiều tà buông xuống, thân hình thiếu nữ như được bao phủ trong ánh nắng vàng óng ả, mang lại cảm giác hoa lệ rạng ngời.
Thẩm Tô Khê há miệng, chào đón cô bé kia bằng một nụ cười.
Thiếu nữ chỉ nhìn cô không đáp.
Thẩm Tô Khê cũng nhìn cô bé.
Sau đó, cô chậm rãi nói–
Chị đã bỏ lại hết oán giận, phẫn nộ cùng với nỗi sợ hãi ở mùa đông năm ngoái.
Vậy nên.
Em có nguyện ý… đi theo chị không?
Tựa như em đã từng vì bảo vệ mẹ mình mà vờ như không có gì xảy ra, chôn vùi những ký ức dơ bẩn ở dưới đáy lòng trong suốt bảy năm.
Tựa như em lẻ loi một mình đi đến nơi phố thị xa lạ.
Tựa như em nhặt lấy vũ khí của mình sau bảy năm đằng đẵng, một lần nữa đứng lên chiến đấu với kẻ thù.
Vậy nên.
Làm việc nghĩa không được chùn bước.
Tí tách, tí tách.
Một hồi lâu.
Thẩm Tô Khê thấy thiếu nữ nở nụ cười.
– – Được, em đi theo chị.