Cô ấy giơ xấp tiên trong tay lên, lắc lư trước mắt của Giản Đồng.
“Tôi nói này Giản Đồng, tôi thấy tốt nhất cô đừng xuất hiện ở bộ quan hệ xã hội này nữa, cô đã bao lâu không có việc làm rồi chứ?”
“Trân Ni, cô đừng lấy số tiền ít ỏi này của cô lắc lư trước mặt Giản Đông nữa, số tiên này của cô, Giản Đồng cô ấy vốn dĩ không nhìn vào mắt, Giản Đồng cô ấy, kiếm được toàn số tiên lớn, việc gì phải để ý đến số tiền ít ỏi này của cô chứ?”
Trân Nhi nhếch miệng lên: “Vậy thì, ai có thể biết co biết duỗi giống như cô ta chứ? Số tiền đó có nhiều như nào, tôi cũng không cần”
Giản Đồng nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, lặng lẽ đứng dậy, thu dọn đồ đạc của mình, rồi lướt qua Trân Ni, đi ra ngoài cửa.
“Đứng yên đó!”
Trân Ni to tiếng nói, “Giản Đồng, ý cô là gì?”
.
Giản Đồng không hiểu quay đầu lại nhìn Trân Ni, chậm rãi hỏi: “Ý gì là ý gì?”
“Cô!”
Trân Ni trợn mắt lên, tức giận chỉ vào mũi của Giản Đồng: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô không nói câu nào liền rời đi, ý của cô là _ gì chứ? Cô coi thường tôi sao?”
Nghe thấy sự chỉ trích vô căn cứ, Giản Đồng chỉ cảm thấy có chút đau đầu, nhẹ nhàng giải thích: “Đến giờ rồi, thì tôi tan làm thôi”
Tan làm, thì không phải nên vê kí túc xá sao? “Câu nói này của cô, lại có ý gì?”
“Tôi…”
Cô lại nói sai điều gì rồi sao? Người tên Trân Ni đang nói như vậy với cô, Giản Đồng biết người này, nhưng lại không biết, mình đã đắc tội với Trân Ni từ lúc nào.
Nghĩ một lúc, cô vốn không muốn tranh cãi với ai, thở dài một hơi, nhìn Trân Ni, chậm rãi nói: “Nếu như tôi đắc tội với cô, thì tôi xin lỗi cô”
Như vậy, thì đã được chưa? Trân Ni vừa nghe, thì sắc mặt liền thay đổi, chuyện ngày hôm nay, đương nhiên cô biết bản thân muốn tìm Giản Đồng để gây sự, vốn dĩ nghĩ,







– —————–