“Thư viện gọi là gì, chúng ta mặc kệ, nhưng tiền công trả cho tú tài lão gia có phải là nhiều hơn trả cho đồng sinh không?”
Người nhà nông, cung cấp cho con cái đọc sách thực sự không dễ.
Tộc trưởng liếc nhìn Chu Hoài Sơn một cái, vuốt vuốt râu.
“Bạc Hoài Sơn mời tú tài, đã bao gồm cả tiền trả công cho thầy giáo, về sau trẻ con trong thôn Khánh Dương ta đọc sách, không cần trả tiền công cho thầy giáo, nếu các ngươi có tâm, thì biếu tặng tiên sinh chút trái cây ăn uống là được.”
Vừa được lời này của tộc trưởng, mấy hán tử lập tức cả kinh mở to mắt.
“Gì? Không phải đưa tiền trả công cho thầy giáo?”
“Còn có chuyện đi học mà không phải trả công cho thầy giáo sao?”
Tộc trưởng cười nói: “Không phải là không cần trả công cho thầy giáo, mà là phần tiền đáng lẽ các ngươi phải bỏ ra, Hoài Sơn đã thay các ngươi trả rồi.”
Một hán tử quay đầu nhìn Chu Hoài Sơn.
“Không phải chứ, Hoài Sơn, ngươi.. ngươi nghĩ thế nào vậy, ngươi trả thay chúng ta hả? Ngươi có phải bị ngốc rồi không?”
Chu Hoài Sơn.. Ta cũng cảm thấy ta khờ rồi đây này! Con người khác đọc sách, ta ra tiền làm cái mẹ gì! Nhưng mà..
Chu Hoài Sơn kéo miệng cười ngây ngô: “Ta có thể thuận thuận lợi lợi đọc sách khảo thí, không thể không kể công lao trợ giúp của mọi người, bây giờ cuộc sống nhà ta tốt hơn một chút, ta muốn quay lại giúp đỡ cho thôn.”
Nói rồi, Chu Hoài Sơn lại ý vị sâu xa thở dài.
“Trải qua chuyện đọc sách khảo thí vừa rồi, trong lòng ta thật sự cảm khái rất nhiều, bọn nhỏ muốn có tiền đồ, liền phải đọc sách a! Nhưng mà ta chỉ là một anh nông dân nghèo..”
Nói đến đây, Chu Hoài Sơn lau lau giọt nước mắt vốn không tồn tại.
“Tóm lại, cuộc sống của ta bây giờ tốt hơn, ta chỉ muốn giúp những đứa trẻ kia đều được đi học, không bị điều kiện gia đình làm trễ nải, cái này, xem như tâm nguyện của ta a.”
Nói xong, Chu Hoài Sơn lại vùi đầu thở dài. Một bộ xúc cảnh sinh tình.
“Ta có tiền, ta sẽ bỏ tiền mời tiên sinh, sau này ta không còn, các ngươi lại tính toán!”
Đám người nghe xong, thần sắc ngơ ngẩn. Trước đây Chu Gia vì Chu Hoài Hải, từ bỏ Chu Hoài Sơn. Về sau Chu Hoài Sơn muốn dựa vào chính bản sự của mình đọc sách, đại phòng cùng chính phòng Chu Gia lại náo ra mấy ý đồ chơi xấu đê hèn. Mọi người đều rõ như ban ngày. Chu Hoài Sơn đây là bị tổn thương a. Dù sao hắn cũng là con người bằng xương bằng thịt, chứ không phải gỗ đá không cảm xúc.
Thực sự là.. Lòng dạ Bồ Tát a!
Dưới sự so sánh, đúng là Chu Hoài Hải không phải thứ tốt lành!
“Hoài Sơn, tâm ý của ngươi chúng ta nhận, nhưng sao có thể để cho ngươi một mình xuất tiền được!”
“Đúng vậy, con cái chúng ta đọc sách, để cho ngươi xuất tiền, đây là đạo lí gì?”
Chu Hoài Sơn.. Đúng vậy nha.
Trong lòng hắn chửi bậy, nhưng miệng lại nói: “Thư viện cũng đổi tên thành Hoài Sơn thư viện, vậy tất nhiên là ta xuất tiền, chuyện này, cứ quyết định như vậy đi, nếu các ngươi thật sự cảm tạ ta, về sau ngày lễ ngày tết cho ta hai cân thịt heo là được rồi.”
Đám người một phen nhún nhường, cuối cùng sự tình cứ quyết định như vậy.
Chờ trở lại viện tử của Thẩm Lệ, Chu Hoài Sơn một đường trầm mặt nhất thời liền bùng nổ. Lôi kéo Chu Thanh vào nhà.
“Khuê nữ, có phải con bị ngốc rồi hay không, sao con có thể làm ra chuyện thiếu thông minh như thế?”
Chu Thanh liền liếc mắt: “Ta đây gọi là, đập nồi dìm thuyền.”
“Cái này của con gọi là phá tiền của cha con thì có!” Chu Hoài Sơn tức giận nói.
Ở bên ngoài hắn có thể cổ động cho khuê nữ, không có nghĩa là trở về nhà hắn không phát giận.
Chu Thanh liền trấn an nói: “Cha, về sau người nhất định là không đi làm ruộng, đúng hay không?”
Nhắc đến trồng trọt, khí thế của Chu Hoài Sơn hơi hạ xuống một chút, gật gật đầu: “Ừm.”
“Vậy đường quan lộ thì phải dựa vào cái gì?”
“Dựa vào nhân mạch.” Mặc dù là quý công tử là lượt, nhưng điểm này Chu Hoài Sơn vẫn hiểu.
Chu Thanh liền nói: “Nhưng xuất thân của chúng ta bần hàn, cha lại không có đồng môn, lấy nhân mạch ở đâu ra?”
Chu Hoài Sơn mở lớn mắt nhìn trừng trừng Chu Thanh, lập tức liền ngộ ra.
Đưa tay vỗ vai Chu Thanh nói: “Khuê nữ, sao con lại tinh ranh như vậy!”
Không có nhân mạch, đây là muốn bồi dưỡng nhân mạch ở thôn Khánh Dương. Nhân mạch, được bồi dưỡng lên từ mầm măng a. Về sau, những đứa trẻ đó mà đỗ đạt làm quan, vậy cũng là nhờ Chu Hoài Sơn hắn giúp đỡ! Chậc chậc..
“Nhưng vạn nhất, trong thôn ta không có người thi đậu làm quan thì sao?”
Chu Thanh liền cười nói: “Chờ mở thư viện này, trẻ con mười dặm tám thôn phụ cận đều sẽ bị hấp dẫn tới, chỉ cần cha có thể thi đậu cử nhân, thì sẽ không có người nào dám đập viện đường này của cha.”
“Vậy vạn nhất ta không thi đậu thì thế nào?” Chu Hoài Sơn lập tức vặn hỏi.
Chu Thanh vỗ vỗ vai Chu Hoài Sơn đáp: “Không có vạn nhất! Học cho ta! Ngày mai còn có thể nghỉ ngơi một ngày!”
Chu Hoài Sơn.. đáng lẽ hôm nay lão tử không nên đồng ý! Mẹ nó, đây chính là cái hố rõ to a!