Tần Tiêu đi đến bên người Nham Tài Trát, bắt lấy tay của hắn, nhìn hắn nói ra:
– Nham đại thúc, chuyện ma quái ở Quỷ Khốc sơn cốc này bổn quan nói không rõ ràng, cũng không có chuyện quỷ quái gì, nhưng mà có chút ít âm thanh từ sơn cốc phát ra, cũng không có độc trùng mãnh thú hại người, các hương thân không cần sợ hãi. Sau khi trở về nói các hương thân từ hôm nay trở đi có thể yên tâm lớn mật săn bắt như trước. Về sau gặp bao nhiêu khó khăn thì nhớ rõ phải báo cáo lại trong thôn, xin nhờ quan phủ hỗ trợ.
Tần Tiêu hơi dừng một chút, quay đầu nhìn qua đám người kia, nói:
– Kỳ thật ở nơi này đều là các vị hương thân, chẳng qua nơi này bị cẩu quan bức bách và tài cán vô cùng thấp kém, hành dân thì nhiều… Nếu xảy ra chuyện này thì phải báo lên.
Mọi người cùng Bảo Giáp nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, hét to lên:
– Đại nhân anh minh! Đại nhân anh minh!
Trong nội tâm Tần Tiêu cười lạnh: đương nhiên anh minh. Không anh minh thì ta đã sớm chém đầu các ngươi rồi! Xem sau này các ngươi có dám vẽ đường cho hươu chạy hay không! Ta không chém các ngươi là sợ dân tộc Thái sau này sẽ khổ sở, dù sao cũng là hương thân thôn quê ngẩng đầu không thấy mặt trời, ta một đao chém xuống thì Hán, Thái chính là tử địch. Hừ! Xem như đám gia hỏa các ngươi nhặt được tiện nghi.
Nham Tài Trát kích động nước mắt tuôn rơi, nhất thời nói không ra lời, chỉ gật đầu run rẩy.
Tần Tiêu trong nội tâm một hồi thoải mái, đối với Ngô Hưng Quốc nói:
– Ngô đại nhân, chuyện ở trại Thái tộc đã xử lý gần xong rồi, bổn quan muốn đi tới huyện nha Hán Dương nhìn một chú, tạm thời không đi tới Ngạc Châu được. Ngô đại nhân công vụ bận rộn cũng không cần đi theo đâu, mau quay về Ngạc Châu đi, bổn quan tùy ý đi bái phỏng là được.
Ngô Hưng Quốc hình như còn chưa tỉnh lại, trong mơ màng, ngạc nhiên ngơ ngác nói:
– Nếu như thế hạ quan quay trở lại Ngạc Châu, nếu như có chuyện gì, ngài sai người tới thông báo cho hạ quan.
Tần Tiêu một tay gõ nhẹ lên đầu gối, niềm nở nói:
– Đã như vầy Ngô đại nhân, chư vị hương thân, bây giờ chúng ta từ biệt, sau này còn gặp lại!
Dứt lời đứng lên, trong nội tâm có sảng khoái không nói nên lời: trong bộ đội thì quan cao một cấp đè chết người. Không nghĩ tới hiện tại chỉ là tứ phẩm Ngự Sử cũng có thể hù tứ phẩm Thứ Sử sợ hãi, làm quan thật thú vị.
Vừa ra khỏi phòng trúc bọn người Tần Tiêu bị dân tộc Thái bao quanh lại.
Các thôn dân quỳ xuống ngay ngắn, Nham Tài Trát nói ra:
– Đại nhân, ngài thật sự là phật sống a! Những hương thân chúng ta cảm động và nhớ đại ân đại đức của ngài, dựa theo tập tục của người Hán thì chúng ta sẽ lập sinh từ cho ngài, cùng thờ ngài và phật tổ chung với nhau trong nhà, ngày ngày thắp hương lễ bái, cầu chúc đại nhân vạn thọ vô cương, cả đời an khang!
Dứt lời dân chúng Thái đồng thời hô lên.
– Chúc đại nhân vạn thọ vô cương, cả đời an khang!
Tần Tiêu kinh hãi, vịn Nham Tài Trát, nói:
– Nham đại thúc, những chuyện thế này bản quan không quen, không dám nhận hậu đãi này, thế nhân chẳng phải cho rằng bản quan lừa đời chuốc tiếng sao? Việc này vạn lần không được!
Nước mắt Nham Tài Trát tuôn đầy mặt, kích động cầm lấy tay của Tần Tiêu, nói:
– Đại nhân, tộc nhân của chúng ta sống ở nơi này hơn trăm năm, chưa từng có lúc nào vui vẻ như ngày hôm nay, chưa từng gặp cuộc sống thanh nhàn như vậy. Chỉ trách chúng ta nghèo khổ, không có lễ vật gì đưa cho đại nhân cả, cung phụng sinh từ toàn bộ là tâm ý của chúng ta, đại nhân cũng đừng từ chối, bằng không thì những tộc nhân chúng ta thật sự khó chịu trong lòng, xấu hổ cả đời.
Chúng thái dân đồng loạt hô:
– Chúc đại nhân vạn thọ vô cương, cả đời an khang!
Tần Tiêu không ngờ rằng chuyện lại như vậy, đành hít sâu một hơi, nói:
– Đã như vậy thì được rồi, các hương thân, mời mọi người đứng lên đi. Từ nay về sau mọi người sống thật tốt, nếu có khó khăn gì cứ tìm quan phủ hỗ trợ. Mọi người nên nhớ kỹ, các ngươi đều là con dân của triều đình, bệ hạ đối xử các ngươi như nhau, cũng không có ý bất công với ai. Tần mỗ cáo từ, các hương thân nên trở về đi, không nên tiễn xa.
Dứt lời Tần Tiêu chắp tay vái chào, quay người bước nhanh rời đi.