Dũng sĩ trông chừng hành lễ với cậu, Mãnh đáp lễ lại.
Mãnh xốc mành cửa lên đi vào, mang theo vẻ không kiên nhẫn nói: “Sao cô cứ khóc lóc mãi vậy hả?”
Cô gái bên trong lau nước mắt, ngẩng đầu.
Lúc Mãnh nhìn đến gương mặt cô ta, lửa giận chẳng hiểu sao lại tiêu bớt đi nhiều.
Mới đầu Nguyên Chiến đưa cô ta vào rừng tìm một cái sườn núi, xây một cái hang nhốt cô ta bên trong, không cho cô ta thức ăn, chỉ ném cho một bộ da thú rách nát, bắt cô ta dùng những tri thức của thần để đổi lấy thức ăn.
Nhưng cậu thấy cô ta bị nhốt trong cái hang rét lạnh giữa mùa đông đó thật đáng thương, liền tặng cho cô ta một mồi lửa, còn giúp cô ta nhóm lửa.
Mà thân thể cô ta không phải lúc nào cũng không thể chạm vào được, giống như năng lực của Chiến không phải lúc nào cũng có thể dùng, lớp phòng thủ của cô ta cũng không thể duy trì mãi, cậu cho cô ta thức ăn sung túc, đương nhiên là có thể ngủ với cô ta.
Nhưng cô ta hình như không tình nguyện, cơ mà, có nô lệ nào lại cam tâm tình nguyện đi theo chủ nhân của mình đâu?
Vốn dĩ Mãnh cảm thấy con nhỏ này do Chiến nhặt về, mặt mũi lại không tồi, chắc Chiến sẽ thu làm nô lệ thứ hai của mình, nào biết Chiến lại không thèm, còn nói chờ khi cô ta ói ra hết tri thức mà cô ta biết thì sẽ giết cô ta.
Cậu có chút tiếc nuối, cậu cảm thấy con nhỏ này chẳng những đẹp gái, tính tình cũng khá hiền dịu, rất giống Thảo Đinh.
Cậu đã nghẹn muốn chết rồi, Chiến còn có tư tế đại nhân để ngủ cùng, mà cậu chỉ có thể ở bên cạnh giương mắt nhìn thôi… Hiện giờ ngay cả nhìn cũng không được nữa là.
Cho nên cậu nói với Nguyên Chiến rằng cậu muốn cô ta, Chiến suy nghĩ một hồi liền đồng ý, nhưng Chiến bảo cậu phải trông cho kỹ con nhỏ này, càng phải cẩn thận với cô ta.
Sau đó, cậu xem cô ta như nô lệ của mình, nhưng không bỏ đói hay để cô ta chịu rét. Sau lại, cô ta cũng nguyện ý, thậm chí còn chủ động hầu hạ cậu.
Lúc Chiến và Mặc rời đi, trước khi đi bảo cậu dẫn người tộc A Ô ra khỏi khu phụ cận của sào huyệt Cửu Phong, cậu cũng tự quyết định thả cô ta ra khỏi cái hang kia, đưa tới chỗ tộc A Ô ở cùng.
Có điều bởi vì Chiến muốn cậu cẩn thận với cô ta, nên cậu không cho cô ta tự do, vẫn luôn sai người canh chừng.
“Anh đến rồi.” Đóa Phỉ trông mong nhìn Mãnh.
Ánh mắt này làm Mãnh thực thoải mái.
Mặt Đóa Phỉ đầy nước mắt, vẻ mặt mềm dịu nói: “Vì tôi đang thương cảm cho những sinh mệnh đã mất. Mỗi khi có sinh linh chết đi, tôi đều sẽ cảm nhận được nỗi bi thương và lưu luyến trong linh hồn chúng nó. Anh có hiểu không?”
Mãnh ngây ra một chút, lắc đầu, hỏi cô ta: “Đói chưa? Tôi mang thịt đến cho cô, có điều không phải thịt mới nướng.”
Đóa Phỉ nghẹn họng, nhận lấy miếng thịt nướng, cảm kích nói: “Cảm ơn, anh là người tốt.”
“Cô có thể dừng cái việc hở một chút là khóc không?” Mãnh nhíu mày, cậu không thích cái loại đàn bà nhu nhược hay chảy nước mắt. Đúng, nhu nhược, rõ ràng cô ta đã thức tỉnh năng lực thần huyết, mà lại khiến cậu cảm thấy cô ta thật nhu nhược. Không giống phụ nữ trong bộ lạc Nguyên Tế, cho dù là người nhát gan vô dụng nhất cũng không nhu nhược được như cô ta, cả phụ nữ tộc A Ô cũng vậy.
Nếu tôi gọi anh, anh liền tới đây, thì tôi còn cần khóc để kẻ khác chú ý tới làm gì? Đóa Phỉ bất đắc dĩ.
“Nghe nói cô chữa cái chân bị hư cho Hắc Bì?” Mãnh cắm cây gậy gỗ với đầu mâu sắc nhọn xuống đất, hỏi. Mặt đất lạnh cứng bị cậu chọc ra một cái hố nhỏ.
Đóa Phỉ gật gật đầu, nhìn cây gậy gỗ, có chút bất an nói: “Có phải tôi làm sai cái gì rồi không? Tôi chỉ cảm thấy anh ta thoạt nhìn rất đau khổ, đau khổ vì chân trái của mình không thể đi lại, cho nên tôi giúp anh ta.”
“Năng lực của cô là trị liệu?” Cái từ trị liệu này là cậu học được từ Tiểu Mặc.
“Anh biết năng lực này?” Đóa Phỉ có vẻ như rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, người cứu tôi về cũng thức tỉnh năng lực huyết mạch.”
“Ồ? Làm sao cô biết?” Mãnh thấy rất kỳ quái, số lần Chiến và cô ta gặp mặt không nhiều, cũng không sử dụng năng lực trước mặt cô ta, vậy làm sao cô ta biết?
Đóa Phỉ siết chặt nắm tay, cảm thấy quái lạ: “Các anh không biết ư? Hình xăm trên mặt chiến sĩ có thể cho chúng ta biết nhiều điều.”
“Tôi biết nếu hình xăm tăng thêm một cái thì có nghĩa chiến sĩ đó tăng lên một bậc, chẳng lẽ nó còn có thể biểu hiện người đó đã thức tỉnh năng lực huyết mạch hay chưa?”
“Đương nhiên.” Đóa Phỉ vì muốn tranh thủ lấy lòng, hơn nữa đây cũng không phải bí mật gì quan trọng, nói liền đúng sự thật: “Các anh có chú ý tới màu sắc hình xăm cũng thay đổi không?”
Mãnh sờ sờ mặt, cậu đúng là không chú ý tới điểm này, dù có, cũng chỉ cho rằng đây là tình huống bình thường.
Đóa Phỉ giải thích cho cậu: “Thông thường, chiến sĩ được chia làm ba loại, một loại là chiến sĩ võ lực, tỷ như anh; một loại là chiến sĩ năng lực; còn có một loại là kết hợp giữa võ lực và năng lực, tỷ như người cứu tôi về.”
“Làm sao để phân biệt?”
“Chiến sĩ võ lực có hình xăm màu đen, còn chiến sĩ năng lực có hình xăm màu xanh lam, chiến sĩ kết hợp giữa võ lực và năng lực là màu xanh đen. Tỷ như vị chiến sĩ cứu tôi về kia, anh ta……”
“Tên là Chiến, cô có thể gọi là thủ lĩnh đại nhân.” Nghi thức tế thần khi thành lập bộ lạc vẫn chưa cử hành, Nguyên Chiến cũng chưa nhận mình là tù trưởng tương lai của bộ lạc, nhưng Mãnh và người tộc A Ô đều xem hắn như thủ lĩnh.
Đóa Phỉ dịu dàng thuận theo: “Ừm, tỷ như trên xương gò má bên trái của thủ lĩnh đại nhân có ba hình tam giác nhỏ, trong đó từ trái qua phải có hai cái là màu xanh đen, này cho thấy năng lực huyết mạch của anh ta đã tới cấp hai, mà hình xăm thứ ba của anh ta vẫn là màu đen, chứng tỏ tố chất thân thể của anh ta đã vượt qua cấp hai tới cấp ba, nhưng năng lực huyết mạch thì chưa lên tới cấp ba. Nếu hình xăm thứ ba của anh ta là màu xanh, vậy chứng tỏ năng lực huyết mạch đã tới cấp ba, nhưng tố chất thân thể thì chỉ tới cấp hai.”
“Tố chất thân thể?” Mãnh không hiểu lắm.
“Là trạng thái khỏe mạnh và võ lực của thân thể, bao gồm lực độ, tốc độ, độ dẻo dai, tính linh hoạt, còn có sự nhạy bén và lực sát thương. Thông thường, khi một chiến sĩ võ lực thức tỉnh năng lực huyết mạch, thì năng lực đó sẽ rất cường đại, hơn nữa còn mau chóng tăng lên.”
Mãnh hiểu rồi: “Thì ra là thế, vậy ngoại trừ màu sắc, cô còn biết hình xăm biểu hiện cho cái gì nữa không?”
“Thuộc tính năng lực, nhưng cũng không quá rõ ràng, thí dụ như hình tam giác trên mặt thủ lĩnh đại nhân, tôi không biết đó là năng lực gì.” Đóa Phỉ cẩn thận nói dò.
Mãnh không thèm để ý mà trả lời: “Năng lực của Chiến là khống chế đất đá, hắn rất lợi hại!” Mãnh không cảm thấy đây là bí mật gì, dù sao chỉ cần cô ta đi theo cậu, về sau cũng sẽ biết được thôi.
“Ồ? Khống chế đất đá? Vậy thủ lĩnh đại nhân có thể khống chế được bao nhiêu? Khống chế như thế nào? Có thể làm được đến trình độ gì?”
“Tôi không rõ, cô hỏi làm gì? Cô thích Chiến à?” Mãnh nghĩ, hắn cũng có thể cùng Chiến ‘sử dụng’ cô ta, giống như khi trước cậu và anh hai Liệp của mình cùng dùng Hạ Phì. Có điều, trong lòng cậu vẫn có chút không vui, cậu muốn có một nô lệ chỉ thuộc về mình.
Đóa Phỉ vội vàng lắc đầu: “Không, tôi chỉ cảm kích anh ta cứu tôi thôi, tôi muốn báo đáp anh ta, cho nên mới tò mò một chút, chứ tôi, tôi không… anh biết mà, tôi hiện tại là người của anh, tôi…”
Đóa Phỉ ngượng ngùng cúi đầu.
Vẻ mặt Mãnh rất cổ quái: “Cô cảm kích Chiến?” Khi hắn cố ý bỏ đói cô, còn cố ý để cô chịu rét?
“Đương nhiên.” Đóa Phỉ gật đầu: “Tuy mới đầu thủ lĩnh đại nhân cầm tù tôi, cũng không thân thiện với tôi, nhưng tôi biết đối với thủ lĩnh đại nhân mà nói, tôi chỉ là một người xa lạ, trước khi anh ta xác định tôi có gây nguy hiểm cho anh ta hay không, anh ta đối xử với tôi như vậy, tôi cũng hiểu mà.”
(Zombie: Hoa sen trắng nở rộ =)))
“Cùng là do Chiến nhặt về, nhưng cô và Tiểu Mặc thật khác nhau.” Mãnh lầm bầm.
“Tiểu Mặc?”
Mãnh thuận miệng nói: “Tư tế đại nhân của chúng tôi, cô đừng thấy cậu ấy nhỏ tuổi, nhưng rất lợi hại, hiểu biết còn nhiều hơn cả lão tư tế.”
“Phải không? Thật muốn được gặp cậu ta.” Hai mắt Đóa Phỉ lóe lên tia sáng. Giống như cô, được người ta nhặt về, còn hiểu biết nhiều, tuổi lại không lớn, vậy đối phương có phải cũng giống cô hay không, không cẩn thận lưu lạc tới nơi mọi rợ này? Có lẽ cô có thể…
Mãnh chợt cảm nhận được cái gì đó, nhìn Đóa Phỉ chằm chằm một hồi lâu.
Đóa Phỉ không biết mình nói sai cái gì, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, cũng nhìn lại Mãnh. Người đàn ông này thoạt nhìn thì lỗ mãng, nhưng không dễ khống chế như cô nghĩ. Mà với tình huống bây giờ, cô còn lựa chọn nào khác sao?
Vô luận cô bày ra dáng vẻ gì trước mặt Chiến, dù là nhu nhược, quật cường hay quyến rũ, đối phương đều như không thấy, hơn nữa cô mơ hồ cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình còn mang theo sự chán ghét.
Cái này làm cô thật khó hiểu, cũng khiến cô cảm thấy thất bại. Nhưng không sao, cô có thể tìm lại một chút tự tôn từ tên Mãnh này.
Nguyên Chiến ghét bỏ công chúa bởi vì người ta có đôi chân không hợp mắt hắn, sau khi rời đi ngày thứ tư thì mang theo rất nhiều con mồi trở về.
Người ở bên ngoài vì thế mà nhao nhao, cả khu lều trại đều ồn ào.
Mỗi người đều lộ ra nụ cười hân hoan vui sướng, không chỉ vì con mồi nhiều đến mức có thể ăn đến đầu xuân năm sau, mà còn vì lần đi săn này không có ai thiệt mạng, cả nhà đều trở về.
Nghiêm Mặc làm tư tế, đương nhiên cũng đi ra đón.
Thấy Nguyên Chiến cùng đông đảo các dũng sĩ dùng ánh mắt chờ mong và hưng phấn nhìn hắn, Nghiêm Mặc chắp tay trước ngực, ngón giữa, ngón áp út và ngón út giao nhau, ngón trỏ và ngón tay cái khép lại thành hình cây súng, đứng đối diện với mọi người, mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm: “Cảm tạ Bàn Cổ đại thần phù hộ cho mọi người bình an trở về, tà ma và oán khí mau cút đi! Nguyện ngày sau vẫn sẽ được mùa, tộc nhân không còn đói khát và bệnh tật.”
Người khác nghe không hiểu hắn đang lèm bèm cái gì trong miệng, chỉ thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, động tác quái lạ, cho rằng hắn đang cầu phúc cho các dũng sĩ trở về.
Ba đứa nhỏ Ô Thần nhìn động tác của hắn, trộm học theo, đặc biệt là Ô Thần, bây giờ ánh mắt nhìn Nghiêm Mặc của nó cứ như đang nhìn thần, trước kia nó rất sùng kính Nghiêm Mặc, nhưng hiện tại nó đã từ sùng kính biến thành tôn thờ mù quáng.
Tay Nghiêm Mặc giữ nguyên tư thế giơ lên cao, đầu cũng ngẩng lên, tựa như đang đối thoại với Thiên Thần, qua một hồi lâu, hắn mới buông tay, thở ra một hơi dài.
Đám người tiếng hô.
Nghiêm Mặc hoảng sợ, có điều hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ nhìn tên nào đó rống to nhất trong đám, Nguyên Chiến dùng sức đấm vào ngực mình, đi nhanh tới chỗ hắn.
Không được lại đây, không được tới gần tôi! Nghiêm Mặc gào lên trong lòng, dùng ánh mắt bảo đối phương mau đứng lại.
Nguyên Chiến làm như không thấy, vẫn cứ đi đến bên người Nghiêm Mặc, bất chợt vươn tay ôm chặt lấy hắn.
Nghiêm Mặc muốn đẩy hắn ra rồi cho hắn một châm, nhưng dưới tình huống vạn chúng chú mục thế này, Nghiêm Mặc phải giữ gìn mặt mũi cho thủ lĩnh đại nhân, đành phải cắn răng để ai đó ôm, càng ôm càng chặt.
“Anh ôm đủ chưa hả?” Nghiêm Mặc ở bên tai hắn nhỏ giọng thì thầm, ngữ khí cả giận.
Nguyên Chiến rất muốn bóp mông tư tế đại nhân một cái, nhưng mọi người đều đang nhìn bọn họ, hắn không thể ra tay được, đành phải buông Nghiêm Mặc ra: “Tôi săn rất nhiều con mồi về.”
Ừm, biết từ sớm rồi. Không đề cập tới còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này, Nghiêm Mặc liền nhớ đến cục u trên đầu khó khăn lắm mới xẹp xuống kia, còn có cái mũi đáng thương của mình. Hắn còn được bạn nhỏ Ô Thần đồng cảm nữa đấy!!
“Rất nhiều!” Nguyên Chiến nhấn mạnh.
Nghiêm Mặc bày ra một nụ cười giả tạo: “Tù trưởng đại nhân của tôi, anh thật tài ba, thật giỏi, tôi rất cảm ơn anh! Lòng biết ơn của tôi đối với anh tựa như sao trên trời!”
“Thế… tối nay ngủ với tôi nha?”
“Được.” Nghiêm Mặc cười tủm tỉm đồng ý.
Nguyên Chiến sửng sốt, sau đó đắc ý, quả nhiên vẫn phải có tài săn thật nhiều con mồi mới được, đám đàn bà đều thích những chiến sĩ cường tráng lợi hại, huống chi là tư tế. Hắn muốn ngủ với tư tế, vậy đương nhiên càng phải lợi hại và cường tráng hơn những chiến sĩ khác rồi!
“Về sau tôi sẽ bắt càng nhiều con mồi!” Nguyên Chiến hứa hẹn, hắn nhất định sẽ không để tư tế đại nhân của hắn bị đói.
Nghiêm Mặc rất muốn lấy cục gạch đập cho cái mặt tên đối diện nở đầy hoa, nhưng hắn chỉ cười, nói: “Việc này đợi chút nữa chúng ta vào lều từ từ nói.”Hậu trường
Đóa Phỉ: U hu hu ~~ Nghiêm Mặc đại nhân, kỳ thật tôi hâm mộ ngài đã lâu, tôi không phải người xấu, thật mà ~~
Nghiêm Mặc: Tự chặt một chân đi rồi tôi thu cô làm trợ thủ!
Đóa Phỉ:…
Nguyên Chiến đi ngang qua, chùi nước miếng: Cái chân kia có gì ngon? Da dày cui, nấu lên cũng không thể ăn, còn phí củi!
Đóa Phỉ:… Thấy tôi hiền nên ăn hiếp có phải không? Hãy đợi đấy!