Mộng Vô Nhai lập tức cảnh giác hỏi.
– Không thân, nhưng con quan sát hắn hai năm rồi. Sư phụ biết con làm nhiệm vụ ở Ám Đường mà, khu vực phụ trách chính là khu vực hắn ở.
Hạ Ngưng Thường thật thà nói, nói xong lại năn nỉ:
– Sư phụ, người nghĩ cách cứu hắn đi. Lần này hắn đắc tội với Đại trưởng lão, nếu không có cao nhân giúp đỡ thì chạy đằng trời. Nhị trưởng lão chắc gì sẽ quản sự sống chết của hắn. Mà sự phụ chính là cao nhân đó còn gì!
Mộng Vô Nhai sung sướng, mặc kệ xu nịnh, huống hồ là câu nịnh bợ của đồ đệ bảo bối của mình.
Đắc ý một hồi, Mộng Vô Nhai lại cau mày, nói:
– Đồ nhi, việc này sư phụ không tiện nhúng tay vào, dù sao cũng là việc nhà của Lăng Tiêu Các, lão phu chẳng qua cũng chỉ là người đứng ngoài xem thôi, nhúng tay vào thì ra cái gì nữa.
Đó là lời nói thật, tuy ấn tượng của lão về Dương Khai cũng không tệ, nhưng người ngoài như lão sao có thể không biết thẹn mà can thiệp vào việc của Lăng Tiêu Các.
Hạ Ngưng Thường không nói gì nữa, chỉ nhìn đăm đăm vào Mộng Vô Nhai bằng đôi mắt long lanh đầy nước. Dù có khăn che mặt nhưng Mộng Vô Nhai vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của nàng.
Không chịu nỗi ánh mắt đó nữa, vẻ mặt của Mộng Vô Nhai khổ sở, nói:
– È hèm, tiểu cô nãi nãi của ta, con cũng đừng phóng khoáng như thế. Hơn nữa, dù lão phu không ra tay thì bên Nhị trưởng lão chắc chắn cũng đã sắp xếp rồi. Lần này Dương Khai vì Tô Mộc mà bị liên lụy, Nhị trưởng lão mà không quản hắn thì sau này làm sao lấy được lòng người.
– Nhưng ngộ nhỡ…
Hạ Ngưng Thường tức giận hỏi.
– Hẳn là không có ngộ nhỡ đâu.
Mộng Vô Nhai cũng không chắc chắn lắm, dù sao khi tranh đấu giữa những cấp cao, hy sinh một vài đệ tử vô quan cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
– Hừ!
Hạ Ngưng Thường quay ngoắt lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, rầu rĩ nói:
– Nếu sư phụ không giúp hắn thì con cũng không đi đến chỗ Cửu Âm hội tụ kia đâu. Thực lực cả đời của đồ đệ của người, chỉ sợ cũng chỉ có thể dừng bước tại đây.
Nghe câu này, Mộng Vô Nhai sợ hãi, vội vã từ sau quầy chạy ra, khom lưng đứng trước mặt Hạ Ngưng Thường, hạ thấp thái độ như hầu hạ cô nãi nãi, nói:
– Lời này có nghĩa là sao?
Hạ Ngưng Thường bỏ ngoài tai, trầm ngâm không nói.
Mộng Vô Không lại vội vàng chuyển hướng, một lần nữa dừng trước mặt Hạ Ngưng Thường:
– Con nói cho ta nghe, vì sao không giúp hắn thì con không đi đến đó?
– Dù gì thì người cũng mặc kệ sự sống chết của hắn, sống chết của con người cũng đừng lo. Sư phụ thật là người bạc tình bạc nghĩa.
Lời này như mũi tên nhọn hoắt đâm thẳng vào trái tim Mộng Vô Nhai khiến lão như bị sét đánh, toàn thân run lên, tim gan như vỡ ra thành vô số mảnh.
– Cô nãi nãi à, cô nãi nãi của ta à, có chuyện gì chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không? Ta giờ đã là một ông lão già khọm rồi, không chịu nổi sự hành hạ như vậy của con đâu.
Mộng Vô Nhai thở dài liên tục, vô cùng bất lực.
Đây đâu phải là thái độ đối với đồ đệ chứ. Rõ ràng là thái độ đối với bề trên.
Hạ Ngưng Thường lúc này mới quay lại, nhìn chằm chằm vào Mộng Vô Nhai, hạ giọng nói:
– Hắn tu luyện võ công thuộc tính dương, hơn nữa Dương nguyên khí trong cơ thể hắn vô cùng tinh thuần!
– Nguyên khí thuộc tính dương?
Nét mặt Mộng Vô Nhai ngưng trọng,
– Tinh thuần tới mức độ nào?
– So với người sư phụ tìm đến lần tước thì gấp năm lần trở lên!
Hạ Ngưng Thường đáp.
– Con thử ra tay rồi à?
Mộng Vô Nhai vội vàng xác nhận.
– Vâng!
– Nếu như vậy thì hắn không thể xảy ra chuyện!
Mộng Vô Nhai bỗng đứng thẳng lưng lên, ngẫm nghĩ một lát rồi đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, lão quay đầu lại hỏi Hạ Ngưng Thường:
– Đồ nhi, con bài xích hắn sao?
– Không ạ!
Hạ Ngưng Thường lắc đầu.
– Như vậy là thích?
– Cũng không phải thích, mà cũng không phải ghét.
Hạ Ngưng Thường bị hỏi, đỏ bừng mặt.
– Được được được. Con cũng biết là nếu đi đến đó, con phải làm những gì. Nhưng con phải hứa với sư phụ là sẽ không động lòng với hắn, ta mới đi cứu hắn.
– Sư phụ nói cái gì vậy?
Hạ Ngưng Thường nhăn nhó,
– Con còn chưa từng nói chuyện với hắn mà!
Câu này khiến Hạ Ngưng Thường chột dạ, xấu hổ nhớ đến buổi tối hôm đó.
– Không phải là sư phụ cấm đoán tình yêu của con. Chỉ có điều… vùng đất nhỏ bé này không phải là chốn dung thân của con, ở đây cũng không có người mà con có thể yêu thương. Sớm muộn gì cũng có ngày con đạt đến trình độ không kẻ nào sánh bằng. Đến lúc đó con sẽ sống trên mấy trăm năm, mấy ngàn năm, còn người con yêu lại từ từ già đi mà chết trước mắt con. Sư phụ không muốn con phải chịu đựng sự đau khổ này. Đồ nhi, con phải nhớ kỹ, đỉnh cao của võ thuật là cô độc, là cô đơn, ở nơi cao không khỏi lạnh giá!