Tần Khả: “……”
Xin lỗi, tình địch· thật · 24K*.
(*: Ý ở đây là tình địch thật như vàng 24k đó hở? =)))
Thời điểm Tần Khả còn đang cảm thấy vi diệu, vừa nhấc mắt, thì thấy Lâm Thiến đã đi đẩy cửa phòng học.
Theo bản năng Tần Khả lên tiếng: “Học tỷ, không phải không thể học ké à?”
Lâm Thiến đúng lý hợp tình, “Cho nên không phải chị mới mang em đến đây đó sao —— Em là học sinh mới được cử đi học, mỗi năm đưa các em đi thể nghiệm lớp đại học cũng nằm trong chương trình tham quan, coi như có là giảng viên này thì cũng không thể từ chối.”
Tần Khả: “……”
Cuối cùng cô cũng hiểu, Ngô Lẫm Đào nói Lâm Thiến lấy việc công làm việc tư là thế nào.
Hai người vào phòng học cách thời gian vào lớp còn hai ba phút, vị giảng viên nghiêm khắc kia cũng đã đứng ở trên bục giảng.
Vừa nghe thấy tiếng cửa phòng học bị đẩy ra, ông liền ngẩng đầu nhìn qua.
Nhìn chằm chằm vài giây, hàng chân mày của giảng viên nhíu lại, “Các em học chuyên ngành nào, tôi không có ấn tượng với hai em, các em không phải sinh viên ngành Tài chính đúng không?”
Nói xong, thậm chí không đợi hai người giải thích, ông đã hạ giọng.
“Lớp tôi không cho phép học ké —— Các em muốn tới học, rất đơn giản, đến chỗ giáo vụ làm đơn xin, tôi cho các em vào danh sách —— chỉ là cảnh cáo trước, sau khi thêm vào thì học đúng giờ, bài tập không nộp đúng hạn, không tới thi, tôi sẽ cho rớt môn.”
Đứng mũi chịu sào Tần Khả ấn tượng với khóa học đầu tiên vô cùng sâu sắc —— Giảng viên này quả nhiên khó tính đúng như danh tiếng.
Mà lúc này Lâm Thiến cũng tìm được kẽ hở, cười giải thích với giảng viên môn Đại số tuyến tính trên bục giảng.
“Thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi. Học muội này là học sinh cử đi học năm nay, em là người của Hội học sinh phụ trách dẫn học muội đi tham quan thể nghiệm lớp học đại học. Trước đó có hỏi ở chỗ giáo vụ, nói tiết Đại số tuyến tính này của thầy, dạy rất tốt, thích hợp để thể nghiệm, cho nên em mới đưa học muội lên đây.”
Nghe xong giải thích này, chân mày của giảng viên hơi buông lỏng.
Chẳng qua ông biết lời nịnh hót kia của Lâm Thiến chỉ là lý do thoái thác, mục đích thật sự thì đến cả người qua đường cũng biết.
Giảng viên Đại số tuyến tính không nóng không lạnh mà nhìn Lâm Thiến, sau đó mới nhìn sang Tần Khả, đánh giá vài giây, ông hỏi: “Em là học sinh cử đi học lần này?”
“… Vâng ạ.” Từ khi tiến vào phòng học Tần Khả đã chú ý tới Hoắc Tuấn đang nằm bò trong một góc phòng học, lúc này cũng không dám nói quá lớn, sợ động đến người nào đó.
——
Người nào đó gần đây không bình thường, chuyện gì cũng có thể làm được.
Ở cửa trường học đã nói với anh là không được chủ động tới tìm mình, Tần Khả vốn cho rằng mọi việc suôn sẻ, nào nghĩ đến chính mình sẽ chủ động đụng vào ổ sói chứ?
Quả thực chỉ kém chưa bẻ miệng sói xám ra, gác cái đầu thỏ của mình vào thôi.
Chỉ tiếc vị giảng viên Đại số tuyến tính này không hiểu nỗi đau khổ của cô, lại hỏi một câu.
“Em tên gì?”
“…”
Đây là sợ mình mạo danh tới học ké?
Tần Khả im lặng vài giây, nhẹ giọng trả lời.
“Tần Khả.”
“……!”
Trong một góc phòng học, “Sói xám” ghé vào trên bàn cái tai thính nhạy bén dựng lên, vèo một cái ngồi thẳng dậy.
Động tác này rất nhanh, làm cho hai nam sinh đang nhỏ giọng nói chuyện bên cạnh anh bị hoảng sợ.
“Con mẹ nó, Hoắc ca, cậu sao vậy? Gặp ác mộng?”
“…” Hoắc Tuấn không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đứng ở cửa phòng học rõ ràng đã cảm nhận được ánh mắt của mình, mà íu xìu như chết không còn gì luyến tiếc.
Mấy giây sau, khóe miệng anh cong lên: “Không có, mộng đẹp.”
“Gì? Mơ thấy gì?”
“Mơ thấy…” Hoắc Tuấn khẽ liếm hàm trên, cười, “Con thỏ tự mình nhảy vào trong chén.”
Bạn học: “??”
Mà lúc này, trên bục giảng.
Nghe Tần Khả nói tên của mình, giảng viên Đại số tuyến tính đã bớt nghi ngờ hơn một nửa, cuối cùng hỏi thêm một câu:
“Em được cử đi học nhờ thi môn gì?”
“…”
Sớm đã phát hiện trên người có một ánh mắt nóng bỏng, Tần Khả trở nên ỉu xìu.
“Thi Toán học ạ.”
Giảng viên đã cúi đầu lập tức cứng đờ, sau đó thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ.
Thật sự ông không nghĩ tới.
Thời điểm ông còn muốn hỏi thêm gì đó, tiếng chuông vào học đã vang lên.
Giảng viên Đại số tuyến tính đương nhiên sẽ không vì vấn đề của mình mà quấy rầy đến việc học, chẳng qua ánh mắt lúc này nhìn Tần Khả cũng đã vô cùng nhu hòa.
“Học sinh thi Toán học được cử đi, xác thật rất lợi hại —— Vậy các em tìm chỗ ngồi xuống đi.”
“…”
Đội cái ánh mắt kia lên, Tần Khả chậm rì dịch tới chỗ trống ở hàng thứ nhất rồi ngồi xuống.
Một tiết học trong lúc Tần Khả thất thần rất nhanh liền trôi qua.
Giảng viên Đại số tuyến tính tuyên bố tan học, lúc này bọn sinh viên mới dám lớn tiếng nói chuyện. Nam sinh ngồi bên cạnh Hoắc Tuấn hỏi: “Hoắc ca, trưa nay cậu đi nhà ăn hay là về… Này, Hoắc ca cậu đi đâu vậy?”
Trong phòng học đa số các nữ sinh vốn dĩ đang nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn, lúc này nghe được giọng của nam sinh kia, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua.
Mà trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Hoắc Tuấn lại hết sức thản nhiên đi qua.
Trong phòng học bàn là loại bàn dài, mặt bàn rất hẹp, cách mặt đất cũng không cao.
Cô gái nhỏ ở hàng thứ nhất còn chưa đứng dậy, đang ngồi ở vị trí bên ngoài cùng.
Cả một đường đi Hoắc Tuấn không hề ngoảnh lại nhìn, mục đích vô cùng rõ ràng —— Sinh viên trong lớp vốn định rời đi, cũng đều nhịn không được tò mò mà dừng lại, chờ xem chuyện phát sinh sau đó.
Sau đó bọn họ liền thấy, Hoắc Tuấn ngừng ở lối ra hàng thứ nhất, sau đó xoay lưng lại, nhìn mặt bàn hẹp kia rồi ngồi lên.
Hoắc Tuấn cười như không cười mà rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ bị mình ngăn ở bên trong.
Điệu bộ giống như lưu manh này, khiến cho sinh viên cả lớp nhìn thấy đều ngơ ngác.
Ngay cả ngồi ở bên cạnh Tần Khả, Lâm Thiến đã đứng dậy cũng sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, “Bạn học Hoắc, cậu đây là…”
“Cướp sắc.”
Từ trong cổ họng Hoắc Tuấn đè ra một tiếng cười khàn vui vẻ.
Mọi người: “………?”
Nam sinh đuổi theo phía sau vừa tỉnh táo lại thì vô cùng oán giận —— Tiết vừa rồi người này còn nói muốn thủ trinh mà!
Má nó! Cầm thú!
Tần Khả vừa nghe câu này cũng không hoảng hốt, phối hợp “Diễn” cùng anh:
“Học trưởng, em có bạn trai, xin anh tự trọng.”
Hoắc Tuấn nhíu mày.
“Bạn trai em có đẹp trai bằng anh không?”
Tần Khả: “……”
Bất luận là cô nói có hay là không, thì giống như đang đổi một cách khác để khen anh đẹp trai?
Tần Khả bất đắc dĩ liếc anh một cái, trả lời có lệ: “Không khác lắm.”
“Em gạt người, cậu ta khẳng định không đẹp trai bằng anh.”
Tần Khả: “……” Này là diễn đến nghiện rồi hả.
Hoắc Tuấn lại nói tiếp: “Nhưng mà bạn trai em hẳn là giàu hơn anh.”
“?” Tần Khả không nhận được kịch bản này, mờ mịt nhìn Hoắc Tuấn.
Hoắc Tuấn rũ mắt, cái ánh mắt đáng thương mà một hai tháng gần đây anh càng dùng càng lên tay: “Anh không có tiền.”
Tần Khả: “…”
Vậy anh lấy chiếc nhẫn dài mấy số không trên tay của anh xuống rồi hãy nói câu đấy.
Hoắc Tuấn lại thêm một câu: “Tuy rằng anh không có tiền, nhưng mà anh có thể tặng mình cho em.”
Mọi người hít một hơi.
Tần Khả: “………”
Liêm sỉ của anh đâu rồi hả.
“Nhưng mà có một điểm, cậu ta nhất định không bằng anh.”
Hoắc Tuấn đột nhiên nói.
Tần Khả sợ run lên, theo bản năng hỏi câu, “Điểm nào?”
Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn cô.
“Cậu ta nhất định không có yêu em bằng anh.”
Giờ khắc này ánh mắt của nam sinh lại vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến cho Tần Khả không khỏi sửng sốt, “Vì sao?”
Hoắc Tuấn yên lặng mỉm cười.
——
“Bởi vì anh là bây giờ, cậu ta là quá khứ. Anh bây giờ nhất định càng yêu em hơn cậu ta của quá khứ. Cho dù bây giờ và quá khứ chỉ cách nhau 1 giây, anh cũng có tự tin này.”
Tần Khả hoàn toàn giật mình tại chỗ.
Ý nghĩa của lời nói này chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được.
Những sinh viên khác tự nhiên nghe không hiểu.
Trong mắt bọn họ chỉ thấy, chính là vị tân giáo thảo nhập học một năm đều lạnh lùng khó có thể tiếp cận, sau khi bệnh nặng trở về học một tiết, đột nhiên lại nhất kiến chung tình với một học sinh được cử đi học tới thể nghiệm lớp đại học, xem tư thế như là đến linh hồn nhỏ bé cũng đã bị người ta câu đi mất.
—— Hơn nữa tiểu học muội người ta còn có bạn trai.
Cặn bã!
Không có được anh nhưng cũng không nghĩ đến anh lại như thế khiến các nữ sinh tức giận thầm mắng trong lòng.
Mà nam sinh ngốc ở bên cạnh có quen biết Hoắc Tuấn lúc này mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên xin lỗi Tần Khả ——
“Ngại quá học muội, khoảng thời gian trước Hoắc học trưởng bị bệnh, có lẽ là không uống thuốc hoặc là uống quá nhiều thuốc —— Cậu ấy chỉ nói giỡn với em thôi, em đừng coi là thật.”
“Không được, phải làm thật. Bởi vì anh rất nghiêm túc.” Hoắc Tuấn ở bên cạnh đúng lúc phá đám.
“……”
Nam sinh cố gắng sửa chữa cho anh phát cáu thiếu chút nữa là bất tỉnh tại chỗ. Cậu quay đầu nghiến răng, hạ giọng, chỉ là ở trong phòng học yên ắng đang xem trò vui cũng không có hiệu quả gì: “Hoắc ca, cậu nghiêm túc cái gì… Cậu không nghe thấy người ta nói có bạn trai rồi sao? Cậu nghiêm túc muốn chen chân vào hay muốn làm nam tiểu tam?”
Hoắc Tuấn suy nghĩ.
“Lốp xe dự phòng cũng được.”
“………” Bạn học vô cùng tức giận, đã chết.
Tần Khả nhìn người này có ý tốt đi lên giúp Hoắc Tuấn xin lỗi mình, rốt cuộc không nhẫn tâm diễn theo Hoắc Tuấn nữa.
Cô bất đắc dĩ liếc Hoắc Tuấn một cái.
“Đừng giỡn nữa.”
Ngữ khí của cô gái nhỏ vô cùng nhẹ, là loại thân thiết rất tự nhiên không phải kiểu ra vẻ.
Thái độ thân mật khắng khít này làm cho tập thể sinh viên vây xem cắn hạt dưa đều sửng sốt. Bọn họ nhìn lẫn nhau mấy lần, mờ mịt —— Hướng đi của cảnh này có gì đó không đúng…
Mà bạn học nam đứng bên cạnh Hoắc Tuấn cuối cùng mới dần phản ứng lại.
Cậu nhìn Tần Khả lại nhìn Hoắc Tuấn, ánh mắt ngơ ngác.
“Hai người… Biết nhau?”
Hoắc Tuấn vẫn còn muốn chơi, nhưng Tần Khả đã lên tiếng, anh cũng không diễn trò nữa, chỉ chỉ chính mình.
“Chính chủ, kiêm lốp xe dự phòng.”
“Cái gì chính…” Tiếng líu lo của bạn học nam dừng lại, mở to mắt nhìn Hoắc Tuấn, trong nháy mắt giọng cao lên tới quãng tám —— “Cô ấy là bạn gái của cậu!?”
Cả lớp: “???”
Hoắc Tuấn không nhịn được bật cười.
Anh không trực tiếp trả lời, mà duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay của cô gái nhỏ, “Bây giờ cũng không giấu được nữa, có thể đeo chứ?”
“…”
Tần Khả bất đắc dĩ nhìn Hoắc Tuấn.
Hoắc Tuấn được như ý.
Anh cởi hai nút áo sơ mi, từ trên cần cổ thon dài tháo xuống một sợi dây xích nhỏ, phía trên có một chiếc nhẫn bị anh lấy xuống.
Sau đó Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn ngón tay xinh đẹp tinh tế của cô gái nhỏ, không hề nghĩ ngợi, liền cầm chiếc nhẫn cùng một kiểu với trên tay mình, mang lên ngón áp út của cô.
Tần Khả mỉm cười, “Đó là khi nào kết hôn mới đeo.”
“Cho nên mới phải đeo nơi này.” Hoắc Tuấn nói, “Như vậy còn ai dám duỗi tay, anh lập tức chặt giúp nó thành tay chân giả.”
“Ừm, nhưng mà vừa nãy không phải anh nói còn muốn giúp em tìm lốp xe dự phòng sao?”
Hoắc Tuấn đúng lý hợp tình: “Chính chủ là anh, lốp xe dự phòng cũng chỉ có thể là anh.”
Nói xong, anh điều chỉnh vị trí chiếc nhẫn cho cô gái nhỏ, “Đẹp.” Ý cười không cách nào giấu được trong đôi mắt đen nhánh kia tràn ra.
Hoắc Tuấn dắt cô gái nhỏ, đi ra khỏi chỗ ngồi.
“Đi thôi, đi nhà ăn.”
“Không phải anh không thích nhà ăn, gần một năm cũng chưa qua đó à?”
“Hôm nay không giống.”
“?”
“Anh phải để cho bọn họ biết, nhỏ Tần Tần này là của nhà anh, ai cũng không thể cướp.”
Tần Khả: “”Nhỏ này”?”
Hoắc Tuấn: “…”
Tần Khả: “…”
Hoắc Tuấn: “Gâu.”
“…” Mấy giây sau, cô gái nhỏ buồn cười, “Anh đây là phạm quy đó Hoắc Tuấn.”