Thái Bình mắt điếc tai ngơ, đã đi ra khỏi thiên điện.
Uyển Nhi mất mát hơi hơi hé miệng, rõ ràng là nàng cao hứng, nhưng nghĩ đến Thái Bình có khả năng sẽ bị Thiên Hậu quở trách, nàng lại chỉ có thể nhịn xuống lời gọi nàng ấy.
Xuân Hạ vội la lên: “Đại nhân, người nói một câu giữ điện hạ lại đi, nàng ấy chính là chạy từ Thái Cực Cung tới đây, một nửa xiêm y đều đã ướt đẫm.”
“Điện……” Uyển Nhi cuối cùng đã mở miệng, không đợi nàng gọi xong, Thái Bình đã đi trở về rồi.
Hai má nàng đỏ bừng, đến gần Uyển Nhi, tự tay đỡ Uyển Nhi, ra vẻ lạnh lùng: “Lương tâm của ta so với nàng còn nhiều hơn, tới cũng đã tới rồi, tự nhiên phải nói một hai câu rồi mới đi, cho dù bị a nương biết được trách phạt, cũng coi như không lỗ.”
Uyển Nhi nhịn không được giơ lên khóe môi, ngửi thấy trên người Thái Bình có mùi rượu, “Điện hạ uống rượu sao?”
“Hai ba ly thôi.” Thái Bình đỡ Uyển Nhi chậm rãi đi hai bước, dịu dàng hỏi, “Hôm nay có khá hơn?”
“Ừm.” Uyển Nhi trả lời, bỗng nhiên đứng yên, giơ tay khẽ vuốt tóc mai rối loạn bên thái dương của Thái Bình, “Ta ở chỗ này vẫn luôn mạnh khỏe, đừng mãi nghĩ đến ta, hai ba ngày lại chạy đến nơi này.”
Kẽo kẹt ——
Hồng Nhụy thề, nàng đã đóng cửa rất cẩn thận, chỉ sợ tạo ra tiếng vang, quấy rầy hai vị chủ tử.
“Bang!”
Thấy Thái Bình cùng Uyển Nhi đều nhìn qua đây, Xuân Hạ nhanh tay, đột nhiên đem cửa điện kéo mạnh, giương giọng nói: “Nô tỳ chờ ở bên ngoài!” Nói xong, nàng cười cười với Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy nở nụ cười, cũng giương giọng nói: “Nô tỳ cũng chờ ở bên ngoài.”
Thái Bình khẽ cười, nếu đã cùng Uyển Nhi ở một chỗ, làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy? Lập tức liền dang hai tay, đem Uyển Nhi gắt gao ôm chặt, ngực kề ngực, lẫn nhau cảm nhận được nhịp tim cuồng loạn, Thái Bình cảm giác mọi căng thẳng vướng bận rốt cuộc cũng buông xuống hết.
“Uyển Nhi……” Nàng khẽ gọi bên tai Uyển Nhi, thanh âm còn ôn nhu hơn so với vừa nãy.
Uyển Nhi vốn cũng rất nhớ nàng ấy, sao có thể chịu được thanh âm như vậy, chỉ cảm thấy trong tim ngứa ngáy, có thứ gì tan chảy trong tâm nhĩ, đốt đến lòng nàng nóng bỏng vô cùng.
Nghe thấy Uyển Nhi cười, Thái Bình buông lỏng cánh tay, thuận thế ôm lấy gương mặt Uyển Nhi, đáy mắt nóng rực đã bại lộ ý đồ của nàng.
“Hôm nay rượu nho trên điện rất ngọt, Uyển Nhi có muốn nếm thử không?”
“Người nói thần có nghĩ hay không?”
Uyển Nhi cách nàng ấy gần như vậy, lại nhớ nàng ấy nhớ đến vô cùng, nàng không đợi Thái Bình trả lời, liền câu lấy cổ Thái Bình, nàng vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục, đứng không được lâu, cơ hồ đem toàn bộ thân thể đều dán lên người Thái Bình.
Đôi tay Thái Bình vòng ôm lấy eo nàng, gặp được một lần không dễ dàng như vậy, tự nhiên có thể hôn một cái thì hôn liền một cái.
Nhưng không chờ Thái Bình hôn trước, môi Uyển Nhi đã dán lên môi nàng, như một con mèo con chờ đợi cá khô đã lâu, ban đầu chỉ lướt qua liền ngừng, sau đó vong tình triền miên.
Nàng nhớ nàng ấy, nhớ đến không thể kể hết.
Thái Bình nào không phải như thế? Nếu không phải tới một lần đều không dễ dàng, nàng hận không thể mỗi ngày đều chạy tới chăm sóc Uyển Nhi.
“Ta nhớ nàng……”
Trong ngắn ngủi môi lưỡi tách ra, Thái Bình chỉ nói kịp ba chữ này, liền lại bị nụ hôn của Uyển Nhi giam kín.
Thái Bình cực kỳ yêu thích Uyển Nhi như vậy, những lời nói không nói nên lời, liền mượn nụ hôn nồng nhiệt không thể tách rời để bày tỏ, cùng nhau hòa tan trên đầu lưỡi lẫn nhau.
Hơi thở càng thêm hỗn loạn, thậm chí còn nhiễm một vòng sương mờ.
Uyển Nhi sợ thêm một lúc sẽ rối loạn đúng mực, vỡ tan lý trí, liền ở chỗ này cùng Thái Bình làm càn. Sau khi tách ra, Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, quyến luyến mà kéo cổ áo Thái Bình, nhỏ giọng thầm thì: “Thần sẽ tự chiếu cố mình thật tốt……”
“Được.” Thái Bình không biết thoả mãn mà lại đưa môi tới, hôn hôn hai cái lên môi Uyển Nhi, “Hôm nay tới đây, ta dùng nhị ca làm cớ, Uyển Nhi tặng ta hai quyển thi văn đi.”
Lúc này Uyển Nhi ý loạn tình mê vẫn chưa tan, “À……” Vừa lên tiếng, chỉ cảm thấy bên tai một trận ấm nóng ngứa ngáy nổi lên, chính là Thái Bình bướng bỉnh mút vành tai nàng một cái.
Không nhẹ không nặng, lại đủ để cho tim Uyển Nhi đập nhanh một phách.
“Đừng nháo, nếu không……” Uyển Nhi cảnh cáo Thái Bình, cũng là cảnh cáo chính mình.
Thái Bình vùi đầu bên cổ Uyển Nhi, dịu dàng thì thầm, “Nếu không Uyển Nhi sẽ ăn ta sao?”
Uyển Nhi bị hơi thở của nàng đốt đến cả người nóng lên, đẩy đẩy đầu vai Thái Bình, “Cần phải trở về……”
“Ta ôm nàng trong chốc lát, một lát thôi.” Trong giọng nói của Thái Bình mang theo một tia làm nũng, làm tim người nghe được mềm nhũn, “Trở về chỉ có thể ôm gối đầu, thật thảm.”
Uyển Nhi nhịn không được mà bật cười, “Thần không phải cũng giống vậy sao?”
“Những lời này ta thích nghe.” Thái Bình cao hứng chống lên trán nàng, nhẹ giọng nỉ non, “Nếu có cơ hội, ta sẽ lại đến thăm nàng.”
“Vết thương của thần đã lành……” Uyển Nhi ôn nhu mở miệng, “Điện hạ không cần lo lắng……”
“Lành hay chưa, bổn cung phải tận mắt nhìn thấy mới tính.”
“Điện hạ!”
Lời của Thái Bình thoáng chốc làm Uyển Nhi đỏ bừng mặt, nàng không khỏi cười ra tiếng.
Uyển Nhi xấu hổ giận mắng một tiếng: “Càn rỡ!”
Ý cười của Thái Bình càng đậm, mặc dù không nỡ, nhưng hôm nay cũng xác thật không thể ở lại chỗ này lâu. Nàng một lần nữa nâng Uyển Nhi lên, dìu Uyển Nhi đến mép giường, ôn nhu mà đỡ nàng ấy nằm sấp xuống, nàng nghiêng mặt nhìn thoáng qua giá sách xếp đầy thi văn, trầm giọng nói: “Nếu không phải vì lấy cớ, một quyển sách ở nơi này ta cũng không cho hắn!”
Uyển Nhi nhịn cười, “Hai quyển thi văn thôi mà.”
“Nàng là của ta, thi văn của nàng cũng là của ta!” Thái Bình bá đạo mở miệng.
Uyển Nhi mỉm cười, nắm lấy tay Thái Bình, “Lúc này mỗi một bước đi của điện hạ đều là mấu chốt, không thể bởi vì thần mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Ta sẽ hành sự cẩn thận.”
“Hôm nay vẫn tuyển Thái Tử Phi là Vi thị sao?”
“Đúng.”
“Đã biết.”
Ánh mắt Uyển Nhi hơi trầm xuống, âm thầm cân nhắc cái gì.
“Thùng thùng.”
Xuân Hạ nhìn thoáng qua đồng hồ nước cách đó không xa, gõ vang cửa phòng, nhắc nhở: “Điện hạ, canh giờ không còn sớm.”
Thái Bình chua xót thở dài, không cam lòng tràn ra khỏi mắt.
“Trở về đi.” Uyển Nhi tuy nói không nỡ, lại cũng không thể giữ nàng ấy lại.
Thái Bình thở ra một tiếng thật dài, có luyến tiếc cũng phải rời đi, nhưng mà nàng thề, chờ nàng một ngày trở thành Hoàng Thái Nữ, nàng nhất định phải điều Uyển Nhi đến Đông Cung làm chiêm sự.
Đến lúc đó, nàng muốn bồi Uyển Nhi bao lâu, liền bồi Uyển Nhi bấy lâu.
Uyển Nhi đẩy đẩy Thái Bình, “Cẩn thận chút.” Dặn dò xong, ánh mắt dời về phía giá sách, “Hai quyển thi văn ngoài cùng tầng thứ nhất, điện hạ nhớ lấy.”
Thái Bình đứng lên, lấy thi văn xuống, quay đầu lại mong mỏi nhìn Uyển Nhi một cái, “Nàng cũng phải cẩn thận chút.”
“Được.”
Chú giải
Sách phong: là hành động khi Vua ra lệnh soạn văn bản truyền mệnh lệnh của triều đình tiến hành ban tặng tước hiệu cho thần tử của mình. Đặc điểm của sách phong chính là phải diễn ra một loại lễ nghi thức, có sự tham gia trực tiếp hoặc gián tiếp của Vua. Ở Việt Nam thì cụm từ “Sắc phong” được sử dụng nhiều lấn át ý nghĩa thực sự của “Sách phong”. Nhưng mình tìm hiểu lại thì 2 cụm từ này mang nghĩa khác nhau. Có thời gian mình sẽ sửa lại hết cho đúng.