Diễm An An trong miệng ngập tràng thức ăn bởi vì cô rất là đói mà chẳng để tâm đến hình tượng người ta nhìn mình như thế nào cũng không quan tâm, nhưng thấy ánh mắt Tịch Vãn và Lạc Vũ cứ nhìn mình cô thật sự rất khó chịu.
Lạc Tu Minh thấy không khí này có chút u ám liền mở miệng lên tiếng.
” An An, em ăn chậm lại thôi. Ở đây không ai giành ăn với em cả.”
Âm thanh có chút ôn nhu này của Lạc Tu Minh truyền đến làm cho đầu óc Diễm An An hoảng loạn muốn phun cả cơm ra ngoài, tuy nói Diễm An An không quan tâm gì đến mấy người nhà này mới tập trung vào việc ăn như thế.
Nhưng câu nói này của Lạc Tu Minh vừa vang lên chẳng phải muốn cô đứng ở trên đầu sóng ngọn gió hay sao chứ. Nghĩ như thế nhưng nghe cách xưng hô này của hắn Diễm An An liền nuốt hết thức ăn rồi nhẹ nhàng đáp.
” Vâng, em biết rồi.”
Lạc Chính Thiên nghe loại đối thoại này của hai người ánh mắt ông bất giác nhíu lại không ngờ quan hệ lại tốt như thế, chẳng phải là cháu trai của ông vừa kết hôn với Hứa Di hay sao chứ.
Ông Lạc Chính Thiên hướng ánh mắt về Diễm An An mở miệng hỏi.
” An An, sau này cháu có dự tính gì hay không ?”
Diễm An An đang dự lại việc ăn uống rồi lên nghe thấy ông Lạc Chính Thiên nói cô liền lễ phép đáp.
” Khi nào có tiền cháu sẽ dự tính học thiết kế thời trang nữ.”
Ông Lạc Chính Thiên lại nở nụ cười ôn hòa lại nghiêm túc hỏi.
” An An, ông cho cháu năm trăm vạn. Cháu ký với ông một cái hợp đồng có được không ?”
Nghe thấy âm thanh đề nghị này của ông không những Diễm An An bất ngờ mà những người xung quanh đều căng cả người ngóng chờ. Bởi vì mấy người họ không biết Diễm An An có giá trị ở đâu mà đến tới năm trăm vạn cơ chứ.