“Ơ? Người đâu?” Tiểu Xuyên Tử cả kinh, vội để xuống chén nước xuống rồi bò lên giường, đem chăn của Đoàn Cẩm Sơ vén lên, lập tức trợn mắt hốc mồm, “Người đi đâu? Cùng nhau ngủ a, tại sao bây giờ không có?”
Tiêu Xuyên Tử kinh ngạc, đồng thời đưa tay sờ lên đệm giường, lạnh! Thế này nói rõ cái gì, nói rõ người đã sớm không thấy!
Ý thức nhảy lên vào đại não, lập tức Tiểu Xuyên Tử kinh sợ chảy mồ hôi lạnh dầm dề, sau vài giây ngốc trệ, hỏa tốc vọt ra cửa phòng, chạy gấp đến Dự Viên!
“Cẩn Nhi!”
Tiểu Xuyên Tử đưa tay đỡ khung cửa, thở hổn hển, nhỏ giọng vỗ vỗ cửa hỏi: “Chủ tử ngủ rồi sao?”
Cẩn Nhi là người canh giữ tại phòng ngoài tối nay, vừa nghe, vội từ trên giường nhỏ ngồi dậy, khoác bộ y phục mở cửa, nghi ngờ nói: “Tiểu Xuyên Tử? Thế nào? Chủ tử đương nhiên là ngủ a!”
“Xong đời, Tiểu Sơ Tử không thấy, ta đi tiểu đêm trở lại mới phát hiện, hắn vậy mà không thấy!” Tiểu Xuyên Tử lau mồ hôi hột trên trán, bởi vì chạy quá nhanh, vẫn còn thở liên tiếp.
“Cái gì?” Cẩn Nhi cả kinh, vội vàng kéo Tiểu Xuyên Tử vào phòng, thanh âm giảm cực thấp, lo âu nói: “Nếu là nô tài bình thường không thấy, bẩm báo Nghiêm quản gia là được, nhưng Tiểu Sơ Tử là người trong cung, chủ tử lại đặc biệt giao phó muốn chăm sóc, nên làm sao bây giờ? Chủ tử có vết thương trên cánh tay, cần nhất là nghỉ ngơi, có thể kéo đến sáng sớm ngày mai trở lại bẩm không?”
“Sáng sớm ngày mai? Vậy vạn nhất Tiểu Sơ Tử xảy ra chuyện thì sao?” Tiểu Xuyên Tử nhíu lông mày, chỉ cảm thấy trong lòng bất ổn, “Cẩn Nhi. . . . . .”
“Người nào ở bên ngoài?”
Nội thất đột nhiên vang lên tiếng Sở Vân Hách, hai người cả kinh, biết Sở Vân Hách đã bị bọn họ đánh thức, vội vòng qua bình phong đi vào, khom người hành lễ nói: “Nô tài đáng chết, đánh thức chủ tử rồi !”
Nến được đốt sáng, Sở Vân Hách mười phần lười biếng dụi mắt, giọng mang lãnh ý trách mắng: “Hai người các ngươi nửa đêm nói thầm cái gì? Tiểu Xuyên Tử, hơn nửa đêm ngươi tới dổi phiên thay ca sao?”
“Chủ tử thứ tội!” Tiểu Xuyên Tử vội quỳ xuống nói: “Nô tài tới là có chuyện bẩm báo chủ tử!”
“Nói!”
“Không thấy Tiểu Sơ Tử! Nô tài đứng lên đi ngoài, phát hiện hắn không biết đã đi đâu rồi, chăn cũng đã lạnh , trước lúc ngủ rõ ràng còn thấy hắn, bây giờ lại không có!” Tiểu Xuyên Tử nói xong, một đầu mồ hôi lạnh toát ra, lòng khẩn trương”Thùng thùng” trực nhảy.
“Cái gì? Ngươi nói không thấy Tiểu Sơ Tử?” Sở Vân Hách mông lung buồn ngủ lập tức đều bị kinh chạy, muốn ngồi dậy, lại quên thương trên cánh tay trái , lập tức động tới vết thương, đau đến hắn lập tức cau lại chân mày, Cẩn Nhi cùng Tiểu Xuyên Tử vội tiến tới vịn hắn, hòa hoãn một lát, mới giúp hắn từ từ ngồi dậy, lập tức lại hỏi: “Trong phòng có chỗ nào khả nghi không?”
Tiểu Xuyên Tử đáp: “Bẩm chủ tử, nô tài quan sát tất cả, không có gì khác thường a, cửa cũng đóng thật kỹ từ bên trong , chỉ có cửa sổ là mở phân nửa , bởi vì lúc ngủ trong nhà có chút nóng. . . . . .”
Sở Vân Hách nhíu lông mày, “Cửa sổ mở ra?”
Tiểu Xuyên Tử gật đầu một cái, bất an nhìn Sở Vân Hách.
Sẽ không phải là người ban ngày phóng ám tiễn bắt đi Tiểu Sơ Tử chứ? Không, sẽ không, người bên ngoài không thể nào biết rõ ràng Tiểu Sơ Tử tối nay ngủ ở chỗ nào , cảnh giới của Bát vương phủ cũng không phải là ngồi không, làm sao có thể có tặc nhân ẩn vào mà không kinh động người nào? Nếu cửa là khóa trái từ bên trong, nói rõ Tiểu Sơ Tử không phải từ cửa đi ra ngoài , chỉ có thể là cửa sổ, tuy ban ngày hắn có ý đồ chạy trốn, nhưng thế nào cũng không thể nửa đêm bỏ trốn chứ? Trong vương phủ thủ vệ tuần tra đông đảo, hắn không biết võ công căn bản tránh không khỏi , như vậy sẽ là. . . . . .
“Nhiếp Huyền đâu?” Sở Vân Hách đột nhiên hỏi, thanh âm lạnh lùng như băng, “Gọi Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đi vào gặp Bổn vương!”
“Dạ, chủ tử!”
Tiểu Xuyên Tử ứng một tiếng liền chạy ra ngoài, lại rất nhanh lại chạy trở về, khiếp sợ nói: “Chủ tử, bọn họ đều không ở đây!”
“Đáng chết!” Sở Vân Hách lập tức lộ gân xanh, xiết chặt nắm tay tiếng “Khanh khách” vang lên, đem chăn vén lên bước xuống giường , lạnh lùng nói: “Cẩn Nhi, thay quần áo! Tiểu Xuyên Tử đi truyền lệnh Bổn vương, bảo Nghiêm quản gia chuẩn bị ngựa, chọn mười thị vệ đợi lệnh tại chỗ!”